Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 92




“Ơ!” Mặt Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt đỏ rực, mảng nóng đỏ còn lan đến tận sau tai.

“Anh!”

Chính cô cũng không biết phải làm như thế nào, cô lại không có kinh nghiệm về mặt này. Mặc dù đã trải qua hai lần, cũng đã sinh con nhưng dù sao cô cũng không trải nghiệm nhiều lắm. Hai lần trước đều là anh chủ động, cô bị động. Cô có chút tội nghiệp hỏi: “Có thể không cần hay không?”

Cô muốn thuyết phục anh bây giờ rõ ràng là ban ngày, cô thật sự ngại làm những hành động khiến người ta đỏ mặt, như vậy thì làm sao sống nổi!

“Vậy em cứ đi!” Mạc Tử Bắc lạnh lùng đứng lên đi đến trước cửa sổ sát đất, dáng người cao lớn đổ bóng lên trên mặt thảm.

Giản Tiểu Bạch cắn cắn môi, dáng vẻ thực ủy khuất.

Trên TV mấy cô gái đều là tựa vào lòng người đàn ông, người đàn ông kia còn chưa biết gì thì đã sử dụng chiêu có được không. Cô hạ quyết tâm đi ra phía sau anh.

Hai tay ôm ấy tấm lưng mềm mại của anh, tựa sát vào lưng anh, thân mình Mạc Tử Bắc cứng đờ, trong lòng cũng run lên.

Nhưng mà anh cũng không động đậy chỉ để mặc cho cô ôm. Anh bắt đầu chờ mong không biết kế tiếp cô sẽ làm gì, trong lòng cũng theo đó mà nhảy mạnh lên, anh thấy mình cứ như một cậu trai trẻ đang đợi người yêu vậy.

“Kỳ quái vì sao anh không có phản ứng?” Cô thì thào tự nói.

Mạc Tử Bắc nghe vậy thì không khỏi cong khóe miệng lên, lập tức lại cố sức nhịn cười. Cô đúng là một cô gái kỳ lạ, đêm qua biểu hiện của cô rõ ràng rất ngây ngô cứ như là xử nữ vậy. Nhưng cô lại nói cô có rất nhiều đàn ông, điều này làm anh rất bàng hoàng. Anh không hiểu một người phụ nữ đã kết hôn rồi mà vì sao lại biểu hiện trúc trắc như thế?

Anh muốn cô tự mình tới lấy lòng anh. Cô đi lên ôm anh, rồi lại không biết kế tiếp nên làm cái gì, điều này khiến Mạc Tử Bắc thấy bất ngờ, một cao thủ tình trường mà lại không hiểu đàn ông sao? Nhưng mà nhìn cô xem ra cái gì cũng sẽ không thắc mắc, đáy lòng lòng anh cũng tản ra.

Nhưng bởi vì lưng bị cô tựa vào khiến anh có cảm giác rõ ràng. Người lập tức nóng rực lên, bụng dưới cũng có một luồng khí nóng đánh úp lại. Mạc Tử Bắc lại hít một hơi, cố nén cơn kích động muốn quay người ôm cô vào lòng.”

“Như vậy được chứ?” Giản Tiểu Bạch rất không tình nguyện hỏi.

“Không thể tốt hơn được sao? Lấy toàn bộ bản lĩnh hầu hạ đàn ông của em ra đi, anh muốn nhìn xem cuối cùng là có bản lĩnh như thế nào.”

Cô bị lời anh nói đả kích đến thân mình cũng cứng đờ. Biết anh còn đang hiểu lầm, bởi vì cô vẫn chưa giải thích gì cả. Gã thối tha này vẫn như vậy, vẫn tự cho mình là đúng như vậy, vẫn tiên nhập vi chủ như vậy hoài nghi nhân cách của cô. Cuối cùng sẽ có một ngày cô sẽ trả thù gấp bội, phải cho anh biết đắc tội với bà cô như cô là sẽ bị trừng phạt. Chỉ mong ngày đó sẽ không quá xa.

“Hừ!” Giản Tiểu Bạch nhịn không được hừ lạnh ra tiếng, vẻ mặt khinh thường thầm mắng ở trong lòng, người đàn ông này luôn làm cho cô không khống chế được.

Cô liền như vậy ôm anh, không biết nên để tay ở đâu trên cái thân mình rộng lớn của anh thì sẽ có hiệu quả lớn. Cả người căng thẳng cô thấy mặt mình càng lúc càng nóng, người cũng từ từ xụi lơ, một cảm giác thất bại lan khắp đáy lòng cô. Cô bắt đầu hối hận chưa cùng Lâm Hiểu Tình học bản lĩnh trêu ghẹo đàn ông, nếu mà học được bản lĩnh của Lâm Hiểu Tình đã dùng với anh Hùng thì hôm nay gã này đã sớm nhũn ra dưới ngón tay cô rồi.

Mạc Tử Bắc trầm mặc nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, thái độ của anh làm cho Giản Tiểu Bạch không khỏi âm thầm tức giận.

“Em là tượng gỗ sao?” Mạc Tử Bắc lại lạnh lùng thốt ra một câu.

Giản Tiểu Bạch sợ tới mức thiếu chút nữa ngồi phịch xuống đất, cô không kiên nhẫn khẽ nói: “Ai biết anh muốn người ta làm thế nào, tôi lại không biết khẩu vị của anh thật sự là làm cho người ta tức giận. Anh là cái đồ heo chết bầm. Tôi ghét làm việc này vào ban ngày, một chút cảm giác cũng không có!”

Thật ra cô thế nào cũng sẽ không làm được, Mạc Tử Bắc sao lại không cảm nhận được sự trúc trắc của cô chứ.

“Trách em thật sự quá ngốc, căn bản không thể lấy lòng đàn ông! Chẳng lẽ Mai Thiếu Khanh không nói với em, nhu cầu ban ngày so với buổi tối càng kích thích hơn sao? Chẳng lẽ hai người chưa từng thử vào lúc ban ngày sao? Nhưng mà anh nhớ lần đầu tiên của em là cho anh, anh bây giờ vẫn còn giữ lại chứng cứ, lần đó hình như chúng ta cũng làm vào ban ngày.”

Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ, tà ác nhắc lại.

Giản Tiểu Bạch vừa xấu hổ lại vừa tức, dứt khoát buông anh ra, đập một cái vào gáy anh. “Anh là đồ lưu manh, tôi vốn không phải là người làm vào ban ngày. Không, phì, phì! Tôi không phải người đó!”

Cô ảo não rất thất bại gục đầu xuống.

Mạc Tử Bắc sửng sốt, rồi lập tức xoay người, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.

Cô ngẩng đầu vừa lúc đối diện với con ngươi đen chuyên chú kia của anh. Ánh mắt quá mức nóng bỏng thiết đốt hai gò má của cô đến độ đỏ ửng cả lên.

“Tôi không phải!” Cô ngoan ngoãn thừa nhận.

Mạc Tử Bắc bị những lời này của cô lấy lòng, lập tức không chút do dự cúi đầu hôn lên môi cô, cũng thuận thế ôm cô vào vòng ngực rộng lớn của mình.

Nụ hôn nồng cháy và nóng bỏng khiến Giản Tiểu Bạch cảm giác trời đất nghiêng ngả, bồng bềnh như bị đưa lên mây. Vừa bị anh hôn cơ thể đã vô cùng khô nóng, ngay cả đầu óc cũng nóng hừng hực căn bản không thể suy nghĩ gì nữa.

Ở trong vòng bao phủ của hơi thở anh nóng rực, cô theo bản năng ôm cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh. Phản ứng của cô làm cho Mạc Tử Bắc rất được cổ vũ, hai tay cũng bắt đầu thăm dò đường cong uyển chuyển của cô.

Hơn nửa ngày, Giản Tiểu Bạch đột nhiên bừng tỉnh, thở hổn hển hỏi: “Hiện tại đang giờ làm việc, anh làm như vậy không ổn!”

Anh không trả lời vấn đề của cô, hai bàn tay càn rỡ ở bên ngoài áo mà nắm lấy nơi mềm mại đẫy đà của cô.

Cô muốn mở miệng kháng nghị lại bị anh hôn lấy, cái lưỡi nóng như lửa ngang nhiên xâm nhập vào trong môi cô trêu chọc, bị anh quấn lấy cô biết là anh đang cố ý muốn hôn cho đến khi cô ý loạn tình mê.

Cùng lúc với đôi môi, đôi bàn tay anh vẫn tiếp tục trêu đùa nơi tròn lẳn của cô làm cho nó to lên, ngón tay qua lớp áo kích thích đỉnh nhọn mẫn cảm khiến cô run rẩy từng cơn. Giản Tiểu Bạch xem như tiêu rồi, cả đời này cô đều phải ngã quỵ trên người đàn ông này.

Giản Tiểu Bạch bất lực lắc đầu, chút lý trí còn sót lại nói với cô là phải kháng cự, phải trốn ra nhưng cô căn bản không chống đỡ được sự cố ý trêu chọc của anh. Tình trạng cơ thể cũng không điều khiển được mà tiến sát vào anh, cứ nhứ là âm thầm cầu xin anh yêu thương nhiều hơn.

Lúc này điện thoại lại vang lên.

Hai người đang ý loạn tình mê bị tiếng chuông lanh lảnh đánh thức. Mạc Tử Bắc vẫn không buông cô ra, đi đến trước bàn làm việc nghe điện thoại. Giản Tiểu Bạch lảo đảo thiếu chút nữa đứng không vững, nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc, nhìn thấy vẻ mặt anh trở nên âm trầm, dường như đang kiềm nén cơn tức giận. Cô đột nhiên buồn cười, đàn ông đang chơi bị ngắt ngang nhất định là sẽ vui lắm đây. Nhìn bộ dáng anh lúc này đúng là khó nhịn lại không thể phát tác ra.

Giọng nói lạnh lùng, nghiêm túc đầy vẻ mất kiên nhẫn: “Chuyện gì?”

Đầu bên kia không biết nói gì mà Mạc Tử Bắc chỉ nói một câu: “Bảo người ta chờ một chút.”

Sau đó anh rầm một cái gác máy, Giản Tiểu Bạch trong lòng cuối cùng cũng thả lỏng, vậy có phải là có người sắp tới, vậy có phải là có thể không cần…?

Vạn tuế!

Sự vui vẻ vừa hiện lên mặt cô, anh lại đi tới kéo cổ tay trắng ngần của cô, lôi cô vào trong căn phòng nhỏ.

Giản Tiểu Bạch khẽ nói: “Anh làm gì vậy?”

Đêm qua cô đã cùng anh ở trong này hoan ái một hồi, hiện tại căn phòng vẫn còn một đống lộn xộn. Mặt của cô nhịn không được lại thẹn thùng, Mạc Tử Bắc lại không kịp thưởng thức dung nhan yêu kiều của cô, bởi vì nhân vật lớn làm cho anh đau đầu đã đến bên ngoài cửa phòng tổng giám đốc.