Sức lực trên tay anh ngày càng tăng khiến Giản Tiểu Bạch đau đớn đổ mồ hôi lạnh như mưa, tuy rằng rất khó chịu đựng nhưng vẫn cắn răng không la lên.
Mạc Tử Bắc nheo đôi mắt sắc bén lại, “Chết tiệt!”
Anh mắng ở đây là không hiểu cô gái kia đang làm cái trò gì đây nữa.
Xuyên qua cái mắt kính thật dày, Giản Tiểu Bạch dùng ánh mắt khinh thường phóng lên trên người Mạc Tử Bắc, gã đàn ông chết tiệt này còn dám ra tay quá hèn hạ với một cô gái không có gì trong tay.
“Đồ lưu manh!” Giản Tiểu Bạch nghiến răng thốt ra một câu như vậy.
Bởi vì cằm Giản Tiểu Bạch đang bị nắm chặt nên giọng nói không được rõ ràng cho nên Mạc Tử Bắc cũng không nghe được rõ cô đang lầu bầu cái gì.
“Cái gì?” Tay anh không thả lỏng.
“Đồ lưu manh!” Giản Tiểu Bạch lại mắng.
“Cô nói cái gì?” Lần này thì đã nghe rõ rồi nhưng cô gái cũng quá lớn mật đó! Chưa từng có cô gái nào dám nói Mạc Tử Bắc anh như vậy.
Anh còn đang hoài nghi sức hấp dẫn của mình chạy đi đâu mà lần đầu tiên có người nói anh là đồ lưu manh, đã vậy lại còn là một cô gái. Cơn giận bốc lên Mạc Tử Bắc nhìn cô gái bị một tay anh vây ở trong lòng, sức lực trên tay kia thì lại không ngừng mạnh lên. “Cô gái chết tiệt! Nếu sợ thì cô hãy cầu xin tôi đi!”
“Hừ!” Vẻ khinh bỉ trong mắt Giản Tiểu Bạch càng sâu, cô không thể nào mà nhìn anh nổi.
Mạc Tử Bắc có chút cáu kính, anh thật sự bị ánh mắt cô gái này nhìn chòng chọc làm cho không được tự nhiên thậm chí còn có chút thẹn quá hóa giận: “Chết tiệt! Chết tiệt!”
Mấy câu chửi liên tiếp từ đôi môi mỏng của Mạc Tử Bắc tràn ra, thật sự có liên quan trực tiếp tới vẻ ngoài đẹp trai của anh sao.
Bàn tay anh nắm lấy cái cằm tinh xảo của Giản Tiểu Bạch cũng tê tê, cô gái này vẫn không chịu xin buông tha, dù ánh mắt của cô như thể hận không thể giết chết anh. Mạc Tử Bắc thở gấp lại tăng thêm một phần lực, cái áo sơ mi che canh cơ thể của Giản Tiểu Bạch cũng bởi vì đau đớn mà rơi xuống trên giầy của hai người.
Lúc ý thức được toàn thân mình không còn có gì che dấu, cảm xúc bị áp bức và lăng nhục trào lên trong lòng Giản Tiểu Bạch, nước mắt không kìm được chảy xuống. Nước mắt long lanh trong suốt lăn xuống ở trên bàn tay to của Mạc Tử Bắc đang nắm chặt cằm cô, nước mắt nóng bỏng vậy mà lại thiếu chút nữa làm bỏng tay Mạc Tử Bắc. Nhìn thấy nước mắt cô, anh mới ý thức được mình vừa rồi thế mà lại không khống chế được cảm xúc. Cô gái này vậy mà lại hại anh không khống chế được!
Bàn tay nắm cằm cô buông xuống dưới xoa nhẹ bờ vai non mềm của cô.
Giản Tiểu Bạch ngược lại hít một ngụm khí lạnh!
Tay anh đi đến chỗ nào chỗ đó tựa hồ mang theo một luồng điện khiến cho cô tê dại một hồi!
Nhưng Giản Tiểu Bạch vẫn nhịn không được trừng anh, anh ta thật đáng ghét còn dám đụng vào bờ vai thuần khiết của cô, cảm giác khuất nhục, xấu hổ, tức giận lại tràn ngập đầu óc Giản Tiểu Bạch. Cô giãy dụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh nhưng sức của cô thật sự quá nhỏ, giãy dụa căn bản không thể tác động lên thân hình cao to của anh, căn bản không thèm để ý đến đôi bàn tay trắng như phấn của cô.
Tức giận, cô không thể không giật gối vào chỗ yếu ớt nhất của anh.
Ai ngờ Mạc Tử Bắc đã sớm có phòng bị, rất nhanh lắc mình tránh thoát.
“Chết tiệt! Cô muốn ông đoạn tử tuyệt tôn hả!” Mạc Tử Bắc nguyền rủa.
Khoảng cách của hai người dịch ra hơi xa chút. Cả người Giản Tiểu Bạch lộ ra ở trước mặt Mạc Tử Bắc khiến anh nhìn đến ngây ngẩn cả người. Cơ thể xinh đẹp như vậy anh cho tới bây giờ chưa từng thấy, giữa đôi mắt xinh đẹp của Mạc Tử Bắc đột nhiên trở nên càng thêm ngăm đen, cơ thể của anh khiến anh trở nên u mê.
Ý thức được người mình bây giờ bị anh nhìn hết sạch, Giản Tiểu Bạch xấu hổ đến đỏ bừng mặt, vệt đỏ lan ra tận bên tai.
“Chết rồi!” Giản Tiểu Bạch không sợ chết kêu lên.
Mạc Tử Bắc lại xấu xa nở nụ cười ha ha, “Vừa rồi cái gì không thấy rõ cũng đã thấy hết rồi!”
Anh ta còn có mặt mũi không biết xấu hổ mà nói câu này, đồ đại sắc, Giản Tiểu Bạch thấy mình thật sự không còn mặt mũi nào mà sống nữa. Mà Mạc Tử Bắc lại một tay đem cô vây ở trong lòng mình, cơ thể hai người kề sát vào nhau, ngực Giản Tiểu Bạch mềm mại tựa vào trong lồng ngực trơn nhẵn của Mạc Tử Bắc.
! Một luồng điện kéo tới khiến Giản Tiểu Bạch vừa sợ vừa tức. Cô vậy mà lại có thể gần gũi cùng người đàn ông này! Thật chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người khác. Khuôn mặt nhỏ nanh cũng bởi vì tức giận và ngượng ngùng mà biến thành màu gan heo.
Mạc Tử Bắc cúi đầu hôn lên xương quai xanh xinh đẹp của cô rồi không hề báo trước càn rỡ gặm cắn. Tay kia cũng không an phận mà phủ lên trên nơi tròn trịa của cô.
!* Giản Tiểu Bạch nhịn không được thét chói tai.
Sao anh ta có thể!