Giản Tiểu Bạch lại cúp máy.
Mạc Tử Bắc chán nản ngồi sửng sờ ở trong xe, nhìn đám đông ngùn ngụt bên ngoài của xe mà thở dài.
Anh quyết định quay trở lại Phong Trì hỏi Hùng Lập Tân, bởi vì anh biết muốn gặp cô thì vẫn nên bắt đầu từ gã đàn ông ôn hòa Hùng Lập Tân này. Tiểu Bạch là chắc chắn sẽ không gặp anh, vậy anh chỉ có thể tìm kiếm đột phá từ chỗ người khác thôi.
Quay trở lại Phong Trì, Hùng Lập Tân nhìn thấy anh thì rất là ngạc nhiên: “Anh Mạc?”
“Tôi muốn biết địa chỉ của cô ấy, có thể chứ?” Mạc Tử Bắc cố hết sức làm cho giọng của có vẻ khách sao một chút.
“Cái này e là tôi không thể nói với anh.” Gương mặt Hùng Lập Tân vẫn trước sau bình thản: “Tính tình Tiểu Bạch rất kỳ lạ, tôi không muốn làm cô ấy giận.”
“À!” Ánh mắt Mạc Tử Bắc sắc bén nhìn chằm chằm Hùng Lập Tân hồi lâu, anh lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ anh Hùng không sợ mất một khách hàng lớn như Duy Bạch sao?”
Hùng Lập Tân chần chờ một chút rồi thực thẳng thắn, thành khẩn nói: “Lo lắm chứ, nhưng mà lo cũng chẳng có ích gì. Chúng tôi chỉ luôn tự mình cố gắng, còn quyền quyết định ở trong tay anh Mạc. Anh Mạc muốn sử dụng công ty truyền thông nào là quyền lợi và tự do của anh Mạc. Sao tôi có thể bởi vì lo lắng của cá nhân mà làm dao động quyết định của anh Mạc chứ? Có điều tôi nghĩ là chủ một công ty cần phải vì công ty mình mà ra những quyết định sáng suốt nhất, tin tưởng anh Mạc sẽ cân nhắc kỹ, rốt cuộc công ty nào là thích hợp với mình nhất.”
Đáy mắt Mạc Tử Bắc hiện lên một tia sáng ngời, không tồi, gã này bề ngoài trông tao nhã nhưng thực tế cũng không phải là như thế. Anh ta biết cách nắm bắt lòng người, lời anh ta nói cũng không sai. Anh không thể hành động theo cảm tính, vì tư lợi bản thân mà đánh mất tiền đồ công ty, một chủ công ty như vậy coi như không đủ tư cách.
“Với những lời này của anh, tôi quyết định tất cả quảng cáo của Duy Bạch đều do Phong Trì thực hiện.”
Hùng Lập Tân ngây ngẩn cả người, anh ta cứ nghĩ người đàn ông này là một người bụng dạ hẹp hòi lắm chứ: “Không ngờ, anh Mạc lại rộng lượng như thế, Hùng mỗ bội phục sâu sắc.”
“Cử người đến công ty ký hợp đồng đi.” Mạc Tử Bắc tin tưởng đây nhất định là công ty quảng cáo có đủ tư cách.
“Cám ơn anh!” Trong đôi mắt Hùng Lập Tân hiện lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng, vụ làm ăn có thể thoải mái đến như thế thì đúng là lần đầu tiên.
“Về phần cô Giản, tôi chỉ là cảm thấy thực sự rất có lỗi, muốn đến nhà thăm, trực tiếp bày tỏ lời xin lỗi mà thôi. Anh Hùng không cần kinh hoảng như thế, tôi không phải là người xấu.” Mạc Tử Bắc rất thẳng thắn, thành khẩn hy vọng Hùng Lập Tân có thể cho địa chỉ.
“Cái này!” Hùng Lập Tân thực khó xử: “Tính tình Tiểu Bạch rất nóng, không có sự cho phép của cô ấy tôi không thể tự tiện cung cấp địa chỉ của cô ấy đâu, mỗi cho số điện thoại mà tôi đã thấy rất có lỗi với cô ấy rồi.
Mạc Tử Bắc đứng lên, trong đôi mắt hiện lên một tia cô đơn không dễ phát hiện. Hùng Lập Tân cũng không bỏ sót chi tiết rất nhỏ này. Trong lòng anh ta lại thấy có chút không đành lòng: “Anh Mạc.”
Mạc Tử Bắc quay đầu, thấy ánh mắt anh ta thản nhiên cười: “Anh có quen Tiểu Bạch hả?” Anh ta hỏi.
“Đúng vậy, bạn cũ!” Mạc Tử Bắc xa xăm nói, giống như là đang hồi tưởng về chuyện của rất nhiều năm trước.
“Tôi có thể nói cho anh địa chỉ của cô ấy, nhưng đừng làm tổn thương cô ấy, được chứ?” Hùng Lập Tân quan sát đôi mắt anh, muốn từ vẻ mặt anh tìm ra một đáp án khẳng định.
“Tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy nữa, cũng không có cơ hội mà làm vậy.” Mạc Tử Bắc cười tự giễu, trái tim anh vô cùng cô đơn, ánh mắt cũng đượm nỗi sầu bi. Cô kết hôn rồi thì anh làm sao còn có cơ hội nữa chứ?
Hùng Lập Tân nói ra một địa chỉ, Mạc Tử Bắc mừng rỡ tiến lên cầm tay Hùng Lập Tân: “Cám ơn anh!”
“Đừng khách sáo.” Trực giác mách bảo Hùng Lập Tân là anh sẽ không làm tổn thương Tiểu Bạch, người đàn ông này tuy rằng nhìn có vẻ ngang tàn bạo ngược nhưng trong đôi mắt lại vô cùng thẳng thắn vô tư.
Nhìn bóng dáng anh rời đi, Hùng Lập Tân cảm giác quan hệ giữa anh và Tiểu Bạch nhất định không bình thường. Chỉ mong anh ta cho anh địa chỉ của Tiểu Bạch là không có sai.
Mạc Tử Bắc xuống lầu, khóe miệng không khỏi cong lên, sắp có thể nhìn thấy cô khiến lòng như nhảy cẫng lên. Vừa hưng phấn lại vừa bất an, anh đang tưởng tượng đến dáng vẻ của Giản Tiểu Bạch khi nhìn thấy anh nhất định sẽ rất kinh ngạc.
Một chiếc xe thể thao hai cửa màu đỏ tươi chói mắt chạy về phía khu tập trung nhiều trường học cũ giản dị, mọi người đi trên đường đều không tự chủ được mà dừng chân nhìn ngắm chiếc xe thể thao xa hoa như vậy lần đầu tiên xuất hiện trên con phố này, không biết nhà ai có khách sang trọng như vậy.
Chiếc xe thể thao màu đỏ giống như một con chim ứng, dáng vẻ vô cùng kiêu căng lướt qua mặt đất, mọi người đều thán phục đưa mắt nhìn. Lúc Lâm Hiểu Tình lái xe ra cũng vừa lúc chiếc xe thể thao màu đỏ lướt qua bên cạnh, cô không khỏi kinh ngạc: “Chỗ Tiểu Bạch ở mà cũng có người giàu như vậy ta.”
Nhưng cô cũng không để ý mà rời đi ngay.
Chiếc xe thể thao đến trước bãi đỗ xe của tiểu khu thì rầm rầm dừng lại. Mạc Tử Bắc xuống xe nhìn quanh một vòng, rốt cuộc cũng nhìn thấy một chỗ trên lầu chín. Cô vẫn ở nơi đơn giản thế này, chẳng khác gì năm đó. Hình như cô vẫn luôn thích ở quanh khu dân nghèo, anh nhớ là cô lớn lên ở cô nhi viện, bây giờ đã lấy cái tên tiểu quỷ kỳ quái Mai Thiếu Khanh kia vậy mà cũng không cho cô được đời sống vật chất tốt hơn. Cô nhất định là phải chịu rất nhiều khổ sở rồi.
Dựa theo địa chỉ Hùng Lập Tân cho, anh đi lên cầu thang ở lầu 7, nơi này ngay cả thang máy cũng không có, thật không biết cô làm sao có thể ở một nơi không chút tiện nghi này, ngày nào cũng leo cao như vậy thực làm cho người ta lo lắng thay cô.
Đứng trước cửa, Mạc Tử Bắc hít sâu một hơi, vươn ngón tay gõ cửa. Một lát sau cánh cửa lạch cạch mở ra, trái tim Mạc Tử Bắc cũng theo đó mà đập bình bịch.
“Lại sao nữa vậy?” Giản Tiểu Bạch cứ tưởng là Lâm Hiểu Tình, không ngờ sau khi mở cửa lại thấy người mà cô không muốn nhìn thấy nhất.
“Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc khẽ gọi.
Giản Tiểu Bạch đột nhiên đóng cửa lại, Mạc Tử Bắc nhanh tay lẹ mắt vươn chân chặn không cho cửa đóng lại. Giản Tiểu Bạch buộc phải kéo của lại, rất không khách sáo nói: “Anh tới đây làm gì?”
Anh lại biết nhà của cô: “Không phải anh điều tra tôi đấy chứ?”
Cô rất tức giận, cái gã này sớm không đến, để cô một mình đợi anh thật lâu, đợi đến khi không còn kiên nhẫn, thất vọng thề cả đời sẽ sẽ không bao giờ qua lại với anh nữa thì anh lại tới. Ông trời đúng là trêu ngươi, khiến người ta dở khóc dở cười.
Cô không phải người nhát gan nhưng mà cô không muốn cả đời làm kẻ ngốc.
Cô nhảy lò cò đến ghế sô pha, Mạc Tử Bắc vào trong, giúp cô đóng cửa lại rồi nhìn quanh căn phòng một vòng, căn phòng đơn giản đến mức làm lòng Mạc Tử Bắc thắt lại.
Chỉ bài trí đơn giản hơn nữa đồ gia cụng đều đã cũ.
“Đây là cuộc sống mà anh ta cho em?” Mạc Tử Bắc nhịn không được mở miệng hỏi một câu chẳng có liên quan gì với mục đích anh đến lần này.
Giản Tiểu Bạch xoay người trợn mắt, không khách khí nói: “Anh Mạc, ý anh là sao? Đến xem nhà chúng tôi để chê cười sao?”
Giản Tiểu Bạch cố ý nhấn mạnh ba chữ nhà chúng tôi, cô rất giận việc gã này, cứ tưởng mình đặc biệt hơn người, không phải chỉ là mớ tiền dơ bẩn thôi sao? Cô đúng là yêu tiền, cũng đã từng ôm mộng lớn muốn vì bọn nhỏ cô nhi viện mà câu một chàng rể rùa vàng nhưng hiện tại cô đã từ bỏ, căn bản sẽ không tin tưởng thế giới này có cái loại người tốt đó.
“Tiểu Bạch, anh không có ý đó.” Mạc Tử Bắc vội vàng giải thích.
Anh phát hiện mình lại không hề có một chút tức giận, ở trước mặt cô anh cứ như là cậu nhóc vô cùng tủi thân vậy.
Đi lên, anh cũng ngồi chồm hổm trước sô pha, nhìn Giản Tiểu Bạch, trong ánh mắt anh ẩn chứa tình cảm dịu dàng rõ ràng: “Anh không có ý cười nhạo, là anh lo cho em!”
Anh cúi đầu đến vươn tay nhẹ nhàng nâng chân trái của cô lên, nhìn thấy chân cô vẫn còn sưng đỏ thì tim anh trong nháy mắt thít chặt.