Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 69




Thời gian trong nháy mắt này ngừng trôi.

Tim của anh cũng dường như ngừng đập.

Mạc Tử Bắc đông cứng ở cửa nhìn cô gái trước mắt, thế nào cũng không nghĩ tới sau 5 năm không gặp, cô lại không nhận ra anh.

Vẻ mặt của cô rõ ràng là coi anh như người xa lạ.

Muôn vàn tư vị lướt qua trong lòng làm anh không biết nên mở miệng thế nào. Nói cho cùng thì anh cũng thấy bản thân mình lúc trước rất độc đoán, sau khi trải qua thử thách năm tháng dần dần xóa hết duyên hoa thì rốt cục anh mới biết được cái gì là quan trọng nhất với mình. Chính là người con gái trước mắt này, gặp lại cô lỗ hổng còn thiếu trong ngực anh lập tức được lấp đầy.

Bốn mắt nhìn nhau, ngay cả bầu không khí trong phòng tổng giám đốc cũng ngừng trôi, tất cả đều im lặng như vậy, im lặng đến mức có thể nghe thấy trống ngực đập hỗn loạn của mình.

Giản Tiểu Bạch cúi đầu thật thấp, không nhìn tới anh, ánh mắt sáng quắc của anh khiến cô có cảm giác đầu mình bị anh nhìn đến bốc khói mất rồi.

Mạc Tử Bắc ánh mắt phức tạp nhìn cô toàn thân xinh đẹp sáng sủa, cổ áo trắng mở rộng, khi cúi xuống liền để lộ ra khe rãnh sắc nét kiêu ngạo.

Bên cạnh đôi chân cân xứng quyến rũ mê người, còn có khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp như trước của cô.

Năm năm không gặp, gương mặt cô đã không còn vẻ ngây ngô như trước nhưng vẫn rất xinh đẹp. Dáng người vẫn đẹp giống như năm đó làm lòng anh kích động một hồi. Cô gái trước mắt này chính là người đã hại anh vô số đêm khuya mơ về mà mất ngủ, nay cô xuất hiện ở ngay trước mặt, lại làm bộ không biết anh, chẳng lẽ cô vẫn còn giận? Năm năm rồi mà cô vẫn chưa thể buông xuống khúc mắc trong lòng?

“Giản Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc không tự chủ được mà gọi một tiếng.

Một tiếng gọi thân thiết này làm cho Giản Tiểu Bạch cảm thấy thế giới trong nháy mắt dường như không còn tồn tại, thứ duy nhất trước mắt có thể nhìn thấy đó chính là cặp mắt kia, cặp mắt đen dường như có thể khóa trụ linh hồn con người ta ấy.

Đó là một đôi mắt so với đêm tối còn thâm trầm hơn ngàn lần, nhìn vào trong đôi mắt đen sôi nổi cùng tinh anh khác thường ấy, trái tim Giản Tiểu Bạch sau năm năm sau lại một lần nữa run rẩy. Thiếu chút nữa là lạc trong tiếng gọi dịu dàng của anh, Giản Tiểu Bạch hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, vậy mà vẫn chưa rút kinh nghiệm, lần trước cũng là ở trong những lời ngọt ngào của anh…

Lần này anh nói đúng là cho dù trời có sụp xuống cô cũng giả bộ không biết anh.

Hừ! Ai thèm anh dịu dàng chứ, cô chưa bao giờ đòi hỏi anh dịu dàng, không có anh cô vẫn sống được, hơn nữa còn sống rất tốt, cái gã đại sa trư trời đánh này vậy mà lại xuất hiện trong tầm mắt của cô. Tám phần là không có chuyện gì tốt, chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, gặp phải anh thế giới của cô liền hỏng bét, bây giờ chắc chắn cũng không hay ho gì.

“Tiểu Bạch?” Mạc Tử Bắc vẻ mặt ngạc nhiên, cô không nói lời nào, có phải anh nhận nhầm rồi không? Anh bắt đầu không tự tin, cũng có chút lúng túng.

Cô lập tức hoảng loạn hạ tầm mắt, che dấu trái tim đang đập thình thịch, cố giữ vững giọng điệu lạnh nhạt nói: “Anh gì ơi, xin cho qua, chẳng lẽ anh chưa nghe câu chó ngoan thì không cản đường sao?”

“Ách!” Mạc Tử Bắc trong mắt lướt qua một tia sáng ngời – là cô ấy, rồi lập tức trầm tĩnh lại. Vẫn là cái giọng điệu kia, giọng điệu cô vẫn quật cường như lúc trước. Anh phát hiện xa cách 5 năm rồi mà anh đối với giọng điệu nói chuyện này một chút cũng không quên, ngược lại còn có cảm giác ôn lại chuyện cũ.

Ngồi sau bàn làm việc, Doãn Đằng Nhân nghe thấy Giản Tiểu Bạch nói như vậy thì nhịn không được bật cười ha hả: “Ha ha ha ha”. Anh ta cười rất là khoa trương, Mạc Tử Bắc bắn xuyên qua một đạo ánh mắt giết người, Doãn Đằng Nhân lập tức im lặng. Sau khi ngừng cười, con mắt lóe lên tia sáng khác thường, anh ta rất ngạc nhiên, nhịn không nói với Mạc Tử Bắc: “Mạc, cô Giản này muốn tìm tổng giám đốc chính thức cậu đó.”