Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 62




“Được, chú đã hứa với cháu thì chắc chắn sẽ làm nhưng chú không định tự đi mua mà đưa tiền cho mẹ viện trưởng của các bạn ấy đi mua được không?” Mạc Tử Bắc càng nhìn cậu bé kia càng thấy yêu thích.

“Vâng, được ạ”

Mạc Tử Bắc vươn tay, Giản Hạo Thiên cũng đưa bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy bàn tay to lớn của anh.

Mặc Tử Bắc chỉ thấy một cảm giác thân thương ấm áp đã lâu không thấy tràn vào tim anh. Anh đứng dậy, nắm bàn tay nhỏ bé đi về phía quầy thú bông bên cạnh, chọn một con gấu bông đắt tiền nhất. Món đồ chơi lớn đến mức xấp xỉ bằng Giản Hạo Thiên 4 tuổi. Hình ảnh Thiên Thiên nhỏ bé ôm món đồ chơi trông thật buồn cười, đến cả người luôn luôn nghiêm túc như Mạc Tử Bắc cũng nhịn không được mỉm cười.

Giản Hạo Thiên ôm gấu bông, trên gương mặt tràn đầy nụ cười ngọt ngào hạnh phúc. Nhìn nụ cười ấy trong nháy mắt trong đầu Mạc Tử Bắc lại hiện lên dung nhan kiều diễm của Giản Tiểu Bạch, khi cười rộ lên khóe miệng cũng cong như vậy. Haiz. Có lẽ anh đã nhớ quá rồi nên mới có thể sinh ra ảo giác như vậy.

“Cảm ơn chú, Thiên Thiên muốn đi tìm mẹ. Chú đừng quên chuyện đã đồng ý với Thiên Thiên nha!”

Mạc Tử Bắc sau khi trả tiền thì nhìn cậu bé thật sâu, trong lòng có chút không nỡ nhưng vẫn cười nói: “Đi đi.”

Giản Hạo Thiên rút bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi bàn tay to của anh. Nháy mắt trong lòng Mạc Tử Bắc lan tràn cảm giác mất mát.

Cậu nhóc kia cẩn thận ôm đồ chơi bước đi, quay đầu nhìn Mạc Tử Bắc còn không quên vẫy tay tạm biệt. Đến khi Mạc Tử Bắc không nhìn thấy cậu bé nữa mới quay đầu tiếp tục chọn vài món đồ dùng cho mình rồi bỏ đi.

Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình thật vất vả mới chọn được một bộ xếp hình có thể giúp phát triển trí não, quay lại thì không thấy Thiên Thiên đâu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch nháy mắt trắng bệch, sợ tới mức ngay lập tức la lên : “Thiên Thiên, Thiên Thiên.”

Đúng lúc Giản Hạo Thiên ôm gấu bông đi tới. Nghe mẹ hoảng sợ gọi tên mình, cậu bé liền chạy nhanh vài bước: “Mẹ, con ở đây này”. Đứng sau gấu bông, Giản Hạo Thiên thoạt nhìn thật nhỏ.

Nhìn thấy con, Giản Tiểu Bạch cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra nhưng cũng không quên trách: “Thiên Thiên không được tự tiện lấy đồ ở cửa hàng.”

“Không phải lấy, mà là chú tặng cho con.”

“Chú nào?” Giản Tiểu Bạch hỏi.

“Không biết nữa. Một chú còn đẹp trai hơn cả ba. So với ba chú ấy còn đẹp hơn?” Giản Tiểu Bạch kinh ngạc. “Tại sao chú ấy lại tặng cái này cho Thiên Thiên?”

“Tiểu Bạch, chắc người ta thấy Thiên Thiên dáng vẻ đáng yêu nên mới mua cho đó, còn hỏi tại sao mình cứ muốn mua đồ cho nó nữa không? Tóm lại, cậu không hiểu được cảm giác này đâu. Thấy đứa bé đáng yêu lại sạch sẽ như vậy ai mà không thích chứ.” Lâm Hiểu Tình giải thích cũng coi như hợp tình hợp lý, nói xong còn nhịn không được ngồi xuống trước khuôn mặt trắng nõn thơm một cái.

“Chú cũng hứa sẽ cho các bạn trong cô nhi viện quà. Mẹ không cần lo lắng, chú là người tốt.” Nhìn thấy mẹ nghi ngờ, Giản Hạo Thiên an ủi cô.

“Người tốt?” Giản Tiểu Bạch không biết nói gì, người tốt chẳng bao giờ tùy tiện nói ra. “Nhóc ngốc, chứ người tốt đâu có viết trên mặt đâu.”

“Nhưng chú đúng là người tốt mà, chú hứa với Thiên Thiên sẽ cho các bạn ở cô nhi viện mỗi người một món quà.” Giản Hạo Thiên không hiểu vì sao mẹ luôn nói thế giới này rất nhiều người xấu.

“Ủa, chú ấy hứa với con?” Giản Tiểu Bạch không thể nào tin nổi

Mấy năm nay, cô cũng vì cô nhi viện mà chạy đi quyên tiền rất nhiều lần, nhưng người ta không muốn quyên góp làm cô thất vọng nhiều hơn hy vọng. Thiên Thiên nói có chú sẽ mua quà cho mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện, phản ứng đầu tiên trong lòng cô là mâu thuẫn.

“Chú đó ở đâu? Chúng ta đi cảm ơn người ta!” Giản Tiểu Bạch không muốn dạy con suy nghĩ trên thế giới toàn người xấu nên đi cảm ơn người ta, đương nhiên đáy lòng là muốn nhìn xem người kia có thể tin tưởng hay không.

“Ở bên kia.” Giản Hạo Thiên chỉ vào chỗ mình vừa đứng lúc nãy.

“Hiểu Tình, mình đưa Thiên Thiên đi rồi quay lại ngay.”

“Đi đi! Cảm ơn người ta cho tốt đó!” Lâm Hiểu Tình tiếp tục chọn đồ chơi.

Giản Tiểu Bạch đưa con đi tìm một hồi lâu, Thiên Thiên nói không thấy vì chú kia rất đẹp trai, mà nhìn một vòng quanh cửa hàng bách hóa cũng không thấy được ai đẹp trai thậm chí ngay cả một sợi tóc của anh chàng đẹp trai cũng không thấy.