Mai Thiếu Khanh nghe thấy Hạo Thiên nhắc đến dì xinh đẹp, trong đôi mắt thâm thúy của anh bỗng hiện lên một tia sáng khác thường.
Chưa nói câu gì nhưng khoé miệng luôn luôn hờ hững của anh bất giác nhếch lên một chút. Đây là lần đầu tiên Giản Tiểu Bạch nhìn thấy anh có loại biểu cảm khác thường này, nhất là lại với một cô gái không rõ ràng khiến Giản Tiểu Bạch phải bất ngờ, chiếc kính mắt to màu đen suýt chút nữa thì rớt xuống.
“Một dì xinh đẹp bị thương mà còn cắn ba.” Giản Hạo Thiên cảm giác rất thành tựu khi nói ra bí mật mà cậu bé biết.
“Cắn anh?” Giản Tiểu Bạch vội vàng hỏi: “Có làm anh bị thương không vậy?
“Không sao!” Tuy rằng cô gái kia cắn anh một cái nhưng cũng không thực sự chảy máu. “Ở phòng khám gặp một người xa lạ bị thương, giúp cô ấy băng bó nên bị hiểu lầm mà thôi”.
“À!” Giản Tiểu Bạch nhẹ nhàng thở ra.
Ôm lấy thân hình bé nhỏ của con trai vào lòng, đây là hai người thân quan trong nhất trong cuộc đời cô, nếu ai trong số bọn họ bị thương chắc chắn cô sẽ rất đau lòng.
Trực giác của cô cho thấy cô gái kia nhất định là người rất đặc biệt đối với Mai Thiếu Khanh, cô có cảm giác anh đối với cô ấy không giống với hiểu biết của Giản Tiểu Bạch về anh mười mấy năm nay, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy anh vì một người xa lạ mà động khóe miệng!
Lấy kinh nghiệm của người từng trải, bộ dạng Mai Thiếu Khanh hình như là đang yêu! Nhưng Lâm Hiểu Tình đã từng nói anh không phải tuýp người dễ dàng động lòng, chẳng lẽ người đàn ông này hiện giờ đang dao động hay sao?
“Anh Thiếu Khanh, cô gái kia có xinh đẹp không?”
Mai Thiếu Khanh không phủ nhận, lại bắt đầu khôi phục bộ dạng lạnh nhạt như trước.
“Thiên Thiên, sau đó dì xinh đẹp đi đâu vậy ?” Giản Tiểu Bạch quyết định khai thác cậu con trai, cô biết cho dù có hỏi Mai Thiếu Khanh thì anh cũng sẽ không trả lời.
“Dạ, ở phòng khám, mẹ cũng không biết sao?” Giản Hạo Thiên không hiểu vì sao ba lại không nói cho mẹ chuyện này? Bộ óc nhỏ lập tức bị vấn đề làm cho rối rắm, hàng lông mày nhíu lại một chỗ thoạt nhìn rất ảo não.
“Ở phòng khám sao?” Giản Tiểu Bạch không khỏi mở to đôi mắt xinh đẹp nhưng bị cặp kính đen to che khuất nên rất khó có thể nhìn thấy khuôn mặt tuyệt lệ của cô.
Thời gian năm năm cũng không biến cô trở thành một phụ nữ có chồng, tuy rằng ban đầu sinh đứa trẻ cân nặng của cô có tăng thêm mấy kg nhưng trải qua vài năm bận rộn cũng đã giảm đi không ít.Trên bụng cô ngoại trừ có một vết sẹo trắng cũng không xuất hiện mỡ thừa. Chỉ cần cô thay bộ trang phục tối màu cổ hủ này đi thì nhìn cô cũng không khác gì một thiếu nữ.
Giản Tiểu Bạch lại biến thành bộ dạng của nữ tu sĩ, Lâm Hiểu Tình nói dù sao trước mắt công ty Hùng Lập Tân cũng đang cần những người có sắc thái như cô . Giản Tiểu Bạch rơi vào kết cục như hôm nay thì cô cũng không tránh khỏi có liên quan, năm đó nếu như cô không lôi kéo cô nàng này đi tham gia câu lạc bộ bơi lội cũng sẽ không gặp hoàn cảnh như ngày hôm nay. Tuy rằng Hạo Thiên là một đứa trẻ rất ngoan nhưng làm một người mẹ đơn thân đối với Giản Tiểu Bạch mà nói thật sự rất khổ cực.
Không có tiền, không có người thân, một mình nuôi một đứa trẻ vậy mà cô vẫn có thể tìm thấy niềm vui trong sự vất vả. Cô nói rằng Thiên Thiên may mắn hơn nhiều so với cô, Thiên Thiên có mẹ có cha mà bản thân cô trước đây chỉ có người mẹ là viện trưởng.
Nếu là như vậy, Lâm Hiểu Tình thật sự là không còn lời nào để nói.
“Bây giờ cô ấy còn ở phòng khám sao?” Giản Tiểu Bạch hỏi.
“Ba, dì xinh đẹp vẫn còn ở đó phải không?” Giản Hạo Thiên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi Mai Thiếu Khanh bên cạnh, anh đang lái xe liếc mắt nhìn Hạo Thiên.
“Ừ! Vẫn còn ở đó!” Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ.
“Cô ấy bị thương thế nào? Bị thương ngoài da à?” Giản Tiểu Bạch nhớ tới rất nhiều lần Mai Thiếu Khanh cũng bị thương, hỏi anh thì anh nói là trong lúc phẫu thuật không cẩn thận bị dao làm xước.
“Cô gái đó là bác sĩ sao?”
“Không biết!”
“Có phải bị kẻ thù đuổi giết hay không?” Giản Tiểu Bạch ngẫm lại liền cảm thấy thật đáng sợ, phụ nữ phức tạp quá cũng không được.
Mai Thiếu Khanh lắc đầu: “Không rõ lắm!”
“Anh Thiếu Khanh!”
“Hử?”
“Đã có ai nói với anh là nói chuyện với anh thật sự rất mệt không?” Giản Tiểu Bạch lần đầu tiên cảm thấy nói chuyện với anh còn mệt hơn cả việc trông nom Hạo Thiên cả ngày. Giữ một đứa trẻ nhiều nhất thì mỏi tay mỏi chân, đau xương sống thắt lưng nhưng vẫn còn hơn là tư tưởng bị ức chế như thế này.