Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 49




“Anh?” Giản Tiểu Bạch không ngờ anh lại nói móc cô như vậy, nhất thời tức không biết xả vào đâu: “Anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?”

“Sao? Tôi nói cô như vậy là sai sao?” Mạc Tử Bắc đi tới trợn mắt tức giận cười lạnh nói: “Hừ! Cô dám nói cô không ham kẻ có tiền không? Tại sao bị tôi ăn sạch lại hối hận? Tôi nói cho cô biết, tôi cũng rất hối hận”.

“Anh!” Hốc mắt Giản Tiểu Bạch liền vương một lớp sương: “Mạc Tử Bắc, anh quá đáng rồi đó!”

“Ha ha!” Mạc Tử Bắc phụt ra tiếng cười nhạo khinh thường cô.

Như nhận thức được điều gì, Giản Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy rất đau xót, tại sao cô lại có thể cẩu thả dâng mình cho anh như thế chứ?

Mạc Tử Bắc kéo ngăn kéo đầu giường, lấy ra một tờ chi phiếu đã ký tên rồi đưa cho Giản Tiểu Bạch: “Năm trăm vạn chắc là đủ mua của cô rồi chứ?”

“Anh?” Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy mũi rất cay, ánh mắt rất xót, anh biến cô thành cái gì vậy? Gái sao? Bán cái gì chứ?

“Anh thật là quá đáng!” Giản Tiểu Bạch không thèm xem liền ném tờ chi phiếu đó vào mặt anh rồi hung hăng đánh anh một bạt tai.

Mạc Tử Bắc kinh ngạc, cô cũng dám đánh anh. Siết chặt nắm đấm, anh suýt chút nữa quên là không được đánh phụ nữ.

“Mạc Tử Bắc, tôi đã nhìn lầm anh! Sau này coi như tôi không biết anh, anh đi con đường sáng sủa của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Tôi, Giản Tiểu Bạch nhất định sẽ tìm được một ông chủ lớn, anh cứ chờ xem! Anh nói tôi là một con đàn bà ham hư vinh, chỉ muốn tìm một người đàn ông thắt lưng bạc triệu, mặc kệ người đàn ông này bao nhiêu tuổi, một trăm tuổi tôi cũng lấy ư! Hừ! Tôi vì sao lại phải lấy cho một người đàn ông già như vậy chứ, anh cứ chờ xem, tôi nhất định sẽ lấy một người đàn ông đẹp trai gấp một trăm lần anh, tôi sẽ làm cho anh phải hối hận cả đời!”

Tức giận đến nỗi hoàn toàn không thể ngăn cản được miệng, cô càng nghĩ càng giận, khi dễ người khác quá đấy.

“Vậy cô đi tìm đi! Chúc cô may mắn!” Khoé miệng Mạc Tử Bắc nở nụ cười châm chọc.

Giản Tiểu Bạch cảm thấy trái tim đau giống như bị xé toạt ra, đau đớn khó chịu vì những câu anh vừa nói, vừa rồi còn tình chàng ý thiếp, một lát liền mượn dao giết người. Loại tương phản này làm cho người ta rất khổ sở, cứ như cảm thấy trong cổ họng có cái gì đó mắc ngang qua, phun ra không được, nuốt xuống cũng không xong, thật là khó chịu, rất áp lực. Nhịn ý muốn khóc xuống, Giản Tiểu Bạch xoay người lao ra khỏi phòng ngủ, chỉ có váy ngủ và dép lê bỏ chạy khỏi căn hộ của Mạc Tử Bắc.

“Rầm.” Một tiếng tiếng đóng cửa truyền đến làm Mạc Tử Bắc kinh ngạc, suy sụp ảo não ngồi xuống vò loạn mái tóc mình. Cúi đầu nhìn ga giường màu trắng lưu lại vệt máu xử nữ của cô, màu sắc như một đóa hoa mai xinh đẹp, làm tổn thương mắt anh.

Hừ! Cái gì mà ngây thơ không phải tham lam, thích hư vinh, trên thực tế đều không phải như vậy!

Trùm kín chăn, trên chăn còn có mùi của cô làm anh càng thêm luống cuống! Trong đầu lại hiện lên hình ảnh khuôn mặt mạnh mẽ đoạn tuyệt còn đẫm nước mắt của cô, anh lập tức lắc đầu, cố gắng loại bỏ hình ảnh này.

Rời khỏi căn hộ của Mạc Tử Bắc, mà mưa vẫn chưa ngừng, có chút lạnh có cũng có chút thê lương, thời tiết rét thấu xương như vậy lại càng làm lòng cô lạnh hơn. Nước mắt chảy xuống theo hai gò má, Mạc Tử Bắc, anh thật quá đáng! Tất cả tất cả đều thành mây khói, hoan ái chỉ còn là mây khói hư vô mờ mịt!

Trên người còn lưu lại dấu hôn cùng mùi của anh. Sao anh lại có thể tổn thương cô như thế? Lại còn là sau khi cô đã hoàn toàn giao thể xác và trái tim mình cho anh nữa chứ.

Tự nhủ phải kiên cường, cô mang theo trái tim đau đớn, xoay người rời đi!

Nước mắt vội vàng như mưa chảy xuống, nhưng cô cũng mặc kệ cho nó tùy ý chảy không ngừng. Trái tim lại không ngừng co thắt, đau đớn.

Nên đi đâu đây?

Sao anh lại có thể tưởng tượng cô là gái? Sao anh lại có thể đánh đồng cô với loại đàn bà tham hư vinh như vậy? Tất cả những gì cô làm đều là vì những đứa trẻ ở cô nhi viện! Như vậy thì có gì sai?

Cứ như vậy ướt sũng đi không mục đích, hình như ngay cả ông trời cũng muốn đối nghịch với cô, mưa rơi ngày càng nhanh, ngày càng dày.

Nước mắt chảy quá nhanh nên cô không thể nhìn đến phía trước, vấp ngay phải tảng đá trên đường, trong nháy mắt, chiếc váy trắng tinh trong nháy mắt dính đầy bùn đất. Một chiếc xe vừa lúc vọt qua làm bọt nước đánh vào khuôn mặt Giản Tiểu Bạch, bùn đất búng tung tóe khắp người và mặt.