Giản Tiểu Bạch cũng khúc khích cười theo, vốn chính là thế mà.
Mạc Tử Bắc sủng nịch chăm chú nhìn cô, trong mắt chứa đầy sự dịu dàng cũng không biết.
Giản Tiểu Bạch mặc đồ của anh bỗng cảm giác ấm áp lên rất nhiều. Mưa còn đang tí tách rơi, Mạc Tử Bắc kéo tay cô bước nhanh vào trong màn mưa, đi thẳng đến xe của anh.
Trong màn mưa lãng mạn tình cảm truyền đến tiếng cười của một giọng nam trung dễ nghe, âm thanh rõ ràng, mát lạnh rất phù hợp để ca hát. Anh có một chất giọng tốt.
Mạc Tử Bắc rất vui khi Giản Tiểu Bạch gọi Ôn Hướng Đình là “đít vịt”. Cái tên này thật là ấn tượng, miêu tả rất đúng đặc điểm của Ôn Hướng Đình. Tất nhiên cái con heo luôn tự cho mình là đúng kia là anh trai cùng cha khác mẹ với anh. Ngẫm lại chắc lúc trước ông Ôn bị biến dị nên mới có thể sinh ra loại nghiệt tử háo sắc này.
Anh rất vừa lòng với sự né tránh đáng yêu của Giản Tiểu Bạch. Anh vốn đã chứng kiến mọi việc ngay từ đầu, lúc cô chạy vào trong màn mưa bị Ôn Hướng Đình bắt lại. Khi đó anh đã muốn xuống xe đấm cho hắn hai quyền. Nhìn dáng vẻ hai người giằng co trước cửa tòa nhà thì anh hiểu ngay rằng tên Ôn Hướng Đình kia muốn chiếm tiện nghi của Giản Tiểu Bạch, anh vội vã xuống xe, còn chưa kịp chạy tới thì hắn đã xé rách một mảng trang phục của cô.
Bản năng muốn chiếm giữ của anh hiện lện mạnh mẽ. Làm sao con mồi của anh lại có thể để cho người khác rình, cho nên anh mới không khống chế được mà chạy tới đánh hắn.
Hai người vào trong xe, Giản Tiểu Bạch hỏi, “Anh như vậy không lạnh sao?”
Mặc dù nhiệt độ không khí ban đầu rất cao, nhưng hiện tại trời đang mưa, có cảm giác hơi lạnh, anh không mặc áo khoác sao có thể không lạnh được chứ. Mạc Tử Bắc lắc đầu, “Không cần lo lắng, anh ổn.”
Ngay sau đó thì hắt xì một cái.
Đêm qua anh bị cảm, tình trạng hôm nay còn có vẻ nặng hơn.
“Thấy chưa, bị cảm rồi.” Nói xong cô liền tháo khuy, cởi áo ra, duỗi tay, bắt chước cách anh vừa làm mà giúp anh mặc vào.
Bởi vì không với tới, cô buộc phải rướn người lên một chút, rất vất vả mới mặc vào cho anh. Vậy mà người này cũng không phối hợp, đang muốn nói vài câu với anh thì phát hiện mắt anh nhìn chằm chằm vào bả vai của mình, không chớp mắt.
Biết anh đang nhìn chỗ bị lộ phía sau lưng của mình, Giản Tiểu Bạch sợ tới mức lập tức quay lại ngồi, tựa lưng vào ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ ửng. Gần đây, mặt cô còn biến sắc nhiều hơn so với Xuyên kịch, lúc trắng lúc đỏ, đổi tới đổi lui. Nếu cho một quả trứng chim lên mặt, có khi ngay lập tức nó sẽ biến thành trứng ốp la cũng nên.
Mạc Tử Bắc vui vẻ cười, cô cũng quá chậm hiểu đó, anh nhìn cô vài giây, da thịt như sứ anh đã thấy từ lâu, nhưng cái kiểu nửa kín nửa hở này lại càng mê lòng người. Sở thích của đàn ông có đôi khi rất kỳ quái, tỷ như nhìn cảnh “còn ôm tỳ bà che nửa mặt” (ý chỉ thẹn thùng) lại cảm thấy còn kích động hơn.
“Ha ha, che lại thì cũng đã nhìn qua rồi, có cái gì mà xấu hổ chứ?” Anh cười một cách tà mị khiến mặt Giản Tiểu Bạch càng đỏ hơn.
Hôm nay tên tiểu tử Doãn Đằng Nhân kia phá lệ đến văn phòng một ngày. Anh vẫn hoài nghi anh có cái gì định lực mới có thể làm được đến giờ. Hại anh đều không có cơ hội chuồn êm, phải đợi đến tan tầm mới đi, nếu không đã đến sớm rồi.
Mạc Tử Bắc khởi động, lái xe chạy về hướng vô định, cần gạt nước trên kính chắn gió đang từ từ gạt mưa.
Trong lòng Mạc Tử Bắc nghĩ ra một ý xấu, đêm nay kiểu gì anh ta cũng phải ăn cô, dù là hãm hại lừa gạt cũng phải lừa cô vào tay mình, nếu không anh sẽ hối hận cả đời.
Nhưng nên làm như thế nào để cô tự nguyện cắn câu? Anh rất hiểu cái quy luật nóng vội không ăn hết đậu hũ nóng nên đấu tranh ở trong lòng, cuối cùng hôm nay có phải ăn sạch cô không?
Lúc xác định lúc từ bỏ, chần chừ không chắc, sắc mặt anh lại lạnh đi.
Giản Tiểu Bạch không biết anh muốn đưa mình đến đâu, chỉ cảm thấy rất bối rối. Vẻ mặt của người đàn ông này thật thất thường, bây giờ lại bày ra bộ mặt bí hiểm khó dò khiến người khác không lý giải được.
“Anh định đi đâu?” Giản Tiểu Bạch không biết nói gì nên hỏi.
“Hả!” Mạc Tử Bắc không trả lời câu hỏi, khuôn mặt tuấn tú, cương nghị bỗng đỏ. Giản Tiểu Bạch không nhịn được cười thầm, hóa ra không chỉ có mỗi cô biết xấu hổ, còn có chú Mạc này nữa.
Thực sự thú vị! Trong lòng Giản Tiểu Bạch lâng lâng, thậm chí còn mỉm cười dịu dàng như một hoa.
Mặt anh lại lạnh đi, dường như rất phiền muộn, bỗng ra lệnh: “Ngày mai xin nghỉ đi!”
“Hả?” Giản Tiểu Bạch không hiểu nên hỏi, “Tại sao?”
“Anh thấy em đúng là một người suy nghĩ đơn giản lại có dáng người mê hoặc, bề ngoài trông ‘phong tình vạn chủng’ nhưng bên trong lại ngây thơ, trong trắng. Đặc biệt sau khi bỏ cặp kính ra, nét xinh đẹp của em đều bộc lộ. Em nghĩ xem ngày mai Ôn Hướng Đình có tiếp tục quấy rối em không?”