Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 20




Không chút suy nghĩ, Mạc Tử Bắc ôm cô vào lòng một lần nữa. Tuy rằng anh lại cứu cô một lần để tránh cho gáy cô không bị mặt đất “hôn môi”, nhưng Giản Tiểu Bạch không biết cho nên mới la lên: “Cuối cùng anh muốn làm gì? Tôi sắp bị anh làm cho điên mất rồi.”

Từ trong lòng anh ngẩng mặt lên nhìn chợt phát hiện ở phía đối diện trên con phố đông đúc bên ngoài công ty, hình như mọi người đều đang sang nhìn bọn họ bên này. Lập tức mặt Giản Tiểu Bạch đỏ bừng lên.

Một phen đẩy anh ta ra, người đàn ông này đúng là điên mà. Hôm qua anh ta còn độc mồm độc miệng đặt điều cho cô, hôm nay lại ôm ấp cô. Anh ta muốn gì vậy chứ!

Giản Tiểu Bạch rống lên một tiếng: “Anh bị bệnh thần kinh à!”

Mạc Tử Bắc vẫn không có phản ứng gì chỉ nheo mắt nhìn cô. Người qua đường bị tiếng sư tử Hà Đông rống này của cô làm cho hoảng sợ. Thực sự không phải âm thanh to bình thường đâu!

Giản Tiểu Bạch lén nhìn xung quanh phát hiện rất nhiều người đều quay lại nhìn cô. Có chút thẹn quá hóa giận, tức giận bỏ tay ra muốn đi. Giờ thì cô biết là nếu cô mà còn ở cùng soái ca lôi cuốn, bộ dạng mê chết người này chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. Cô đã có đủ xui xẻo rồi, từ nhỏ không cha không mẹ, vất vả lớn lên dưới sự che chở của cô nhi viện, bây giờ ông trời còn muốn đùa cợt cô. Vậy sao mà sống nổi!

Bàn tay to đẹp của Mạc Tử Bắc giữ chặt cô, ôm cô khiêng lên vai, đi về phía xe anh ta.

Xung quanh, người đi ngang qua đều nín thở. Giản Tiểu Bạch kêu to giãy dụa, không có cách nào khác, Mạc Tử Bắc đành phải đánh nhẹ vào mông cô một cái, Giản Tiểu Bạch sợ hãi, ngậm miệng ngay lại.

Cái gì đây! Còn dám vỗ mông người ta, xấu hổ quá đi. Cái gã Mạc Tử Bắc này đúng là luôn nhân lúc người khác không đề phòng cả gan thực hiện hành động lớn mật mà, cô sợ tới mức không dám phản khác nữa, chỉ sơ anh ta sẽ còn thực hiện những động tác lớn mật hơn nữa.

Giản Tiểu Bạch quyết định sống hay chết là do anh ta!

Cô sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng, không dám kêu to, bị Mạc Tử Bắc khiêng lên trên xe như vậy, tiếp đến anh ta cũng vào trong xe.

Ngồi trong xe, cuối cùng Giản Tiểu Bạch không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Mạc tiên sinh, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa có được không?”

Trong giọng nói của cô không hề phẫn nộ, chỉ còn lại có phần cầu xin.

Mạc Tử Bắc tự khởi động xe, hoàn toàn không để ý những gì cô nói. Thoáng cái Giản Tiểu Bạch lại giậm chân, cô phát hiện cô mà ở cùng người đàn ông này thì không biết sẽ chết lúc nào: “Không phải anh thật sự có bệnh thần kinh chứ? Tôi thấy anh bệnh không nhẹ đâu, hay tôi gọi đến bệnh viện tâm thần bảo họ mang thuốc qua nhé.”

Mạc Tử Bắc vui vẻ thổi phù một tiếng. Thật sự anh thấy hợp với mồm miệng lanh lợi của cô.

Giản Tiểu Bạch trừng mắt nhìn anh ta, liếc một cái, kêu lên: “Đúng là thần kinh!”

“Thực xin lỗi!” Anh không để ý ánh mắt của cô, nhìn chằm chằm vào tay lái, đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Cái gì? Giản Tiểu Bạch lơ mơ, lão nhân gia này lại vừa nói cái gì vậy?

Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm cô còn dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói với cô: Thật xin lỗi! Cho tôi xin lỗi vì lời nói và hành vi làm tổn thương cô hôm nọ!”

Ách! Giản Tiểu Bạch kinh sợ hoàn toàn, vài giây sau mới hỏi: “Xin hỏi các hạ, lúc nảy ngài vừa nói cái gì vậy?”

Cô không biết lời của anh có thể tin được bao nhiêu.

Mạc Tử Bắc bị cô chất vấn, có chút ngượng ngùng: “Hôm nọ tôi đối xử với cô như vậy là không đúng! Chỉ là hiểu lầm thôi!”

Đây là lần đầu tiên trong đời anh xin lỗi người khác!

Ách! Nếu anh ta đã biết lỗi như vậy, cô có nên tha thứ cho anh ta không? Vậy còn nụ hôn đầu tiên của cô bị anh ta cướp mất, hơn nữa cơ thể cũng bị anh ta nhìn hết rồi thì tính sao.

Trong lòng Giản Tiểu Bạch đấu tranh dữ dội, qua cái kính mắt hơn tám độ nhìn Mạc Tử Bắc cứ như muốn lấy nó làm thấu kính mà nhìn thấu lòng dạ anh. Lời này có bao nhiêu phần là thật!

Xe đã khởi động xong từ lâu nhưng mãi đến giờ vẫn không lăn bánh, hai người ngồi yên ở trong xe, mắt to nhìn mắt nhỏ. Dù Mạc Tử Bắc có hứng thú chờ đợi Giản Tiểu Bạch nói tha thứ, tiếc rằng cô nàng này rất cố chấp, cứ ngậm miệng không chịu nói năng gì.

“Nhanh lên!” Cuối cùng Mạc Tử Bắc không nhịn được thúc giục cô.