Giản Tiểu Bạch chủ động hôn khiến Mạc Tử Bắc kích tình, cô làm anhđiên cuồng. Ánh mắt anh bắt đầu bối rối, muốn né tránh nhưng cô lại tiến lên. Ánh mắt anh cấp bách muốn đẩy cô ra, nhưng lại sợ làm cô bị thương nên không dám dùng sức. Anh đang làm cái gì vậy, cô vừa sảy thai hơnnửa tháng!
Giản Tiểu Bạch hai tay tóm lấy khuôn mặt anh, khóa chặt tầm mắt anhmà lay động thân mình, rúc vào trong lòng anh làm cho anh không thể trốn tránh. Trên người cô có mùi hương trong trẻo nhưng lạnh lùng xông vàomũi, hơi thở ngọt ngào phe phẩy mơn trớn hai má anh, trái tim anh khiếnanh lại lần nữa trầm mê không thể tự kềm chế.
“Tiểu Bạch!”
“Nói cho em biết anh có yêu em không hả Bắc?” Sau đó cô đột nhiên gọi anh là Bắc, Mạc Tử Bắc chỉ cảm thấy mình phải thoát ra ngay nhưng rốtcuộc lại không thể khống chế được. Anh siết chặt hai cánh tay, bá đạonhét cô vào trong lòng mình, đè xuống, hai cơ thể dán chặt vào nhau. Mạc Tử Bắc cúi xuống bên tai tôi, cắn lấy vành tai xinh xắn của cô mà gầmnhẹ. “Tiểu Bạch, đúng vậy anh yêu em. Năm năm trước đã yêu em!”
“Bắc!”
Một cơn run rẩy trào dâng khiến Giản Tiểu Bạch nhịn không được ôm sát cổ anh.
“Tiểu Bạch!” Anh vội vàng tìm kiếm môi cô. Sau đó đầu lưỡi đẩy hàm răng của cô ra mà chui vào trong miệng cùng cô dây dưa.
Mạc Tử Bắc tăng thêm lực đạo, ôm chặt cô như muốn cơ thể cô, lòng của cô, mỗi một phân, mỗi một tấc của cô toàn bộ đều hòa vào trong anh.
“Bắc!” Giản Tiểu Bạch tìm cách kéo giãn khoảng cách. Ánh mắt của côkhóa chặt lấy anh sau đó cô đỏ mặt cười nói: “Bắc, em cũng yêu anh. Từnăm năm trước đã yêu anh!”
Mạc Tử Bắc si mê nhìn chăm chú đôi mặt to của cô lộ ra vẻ ngây thơquyến rũ lòng người. Ánh mắt anh lại sâu thêm, anh cúi người cướp lấymôi cô, vội vàng, mạnh liệt nhưng vẫn rất dịu dàng. Thử vươn đầu lưỡi mở hàm răng của cô, tiến vào đôi môi đỏ mọng, cái lưỡi mê hoặc của cô quấn lấy ngọn lửa của cô.
Mạc Tử Bắc ôm lấy cô đặt xuống giường.
“Đừng quên chân bị thương, cẩn thận đi.”
Anh đè lên cô. “Tiểu Bạch được chứ?”
Anh không biết có thể chạm vào cô hay không, dù sao cô cũng vừa mớisảy thai. Giản Tiểu Bạch thẹn thùng ở trong ngực anh dùng giọng khànkhàn đến mức tận cùng nói: “Đã không còn chảy máu nữa rồi.”
Mạc Tử Bắc nghe vậy lại chiếm lấy môi cô: “Anh muốn em!”
“Uhm…” Cô không tự giác mà phát ra một tiếng yêu kiều.
Mạc Tử Bắc Cực vô cùng dịu dàng chuyển động ở trong môi cô, không ngừng tận hưởng hương vị ngọt ngào trong miệng cô.
Giản Tiểu Bạch toàn thân mềm nhũn vòng tay ôm lấy cổ anh, để nhịp tim của hai người hòa vào nhau. Nồng nhiệt đáp lại anh, hơi thở cô hỗnloạn, gấp gáp. Giọng anh cũng khàn đi. Lần nào cũng muốn ở trong cô thểcô từ từ phóng thích, không tự giác mà hãm sâu vào trong sương mù.
Mạc Tử Bắc lại rời khỏi môi cô, để nụ hôn của mình dừng ở trên tráncô, mi tâm, chóp mũi, hai má lại trằn trọc mút lấy vành tai của cô:“Bắc! Em chịu không nổi!” Giản Tiểu Bạch cong người than nhẹ.
Mạc Tử Bắc nhìn thật sâu cô gái anh yêu say đắm ở dưới thân mình, con ngươi hàm chứa vẻ dịu dàng, gương mặt thỏa mãn như là có được cả thếgiới, cuối cùng cũng không còn mong muốn gì. Anh không hề do dự, tự động cởi bỏ quần áo trên người, đặt cô ở dưới thân, tiếp đó bàn tay to duỗira cởi váy của cô xuống, bỏ một bên. Sau đó nâng người cô lên hôn lấynơi cao ngất thẳng đứng mềm mại kia, cái lưỡi của anh thì nhẹ nhàng lướt quanh hai viên ngọc bé nhỏ. Giản Tiểu Bạch càng thở gấp.
Đỉnh núi kiêu ngạo sừng sững càng tuyệt mỹ hơn, khuôn mặt cô đẹp đếnmức người ta phải nín thở, đẹp đến mức người ta phải phát cuồng. Anh đưa chân nhẹ nhàng tách hai chân của cô ra, rồi chen vào giữa hai chân cô.
Động tác của anh khiến Giản Tiểu Bạch cảm thấy toàn thân khô nónggiống như một dòng điện trăm ngàn volt từ đầu tay anh mà truyền tới toàn thân của cô, xâm nhập vào mọi nơi trên cơ thể cô.
Giản Tiểu Bạch xụi lơ, kỹ xảo của Mạc Tử Bắc tuyệt vời khiến cho cô dễ dàng hòa vào sự nhiệt tình của anh.
“Ư.” Một cơn thở gấp từ miệng Giản Tiểu Bạch tràn ra.
Mạc Tử Bắc nhất thời cảm thấy bụng mình truyền đến một cảm giác khóchịu mà đau đớn, phấn khích đến độ anh vội vàng muốn thẳng tiến vàotrong cô, cô lại kẹp chặt hai chân không cho anh tiến vào.
Nhịn cơn khao khát xuống, Mạc Tử Bắc thống khổ gầm nhẹ: “Cho anh vào!”
“Anh phai đồng ý với em trước. Em muốn nhận tổ quy tông được chứ!” Giản Tiểu Bạch đã sớm nghĩ ra cách tốt để ép buộc anh.
Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, phấn khích muốn cấp bách cùng cô kếthợp, lại vào đúng lúc đòi mạng này mà bị cô hãm lại như vậy thì anh nhất định sẽ liệt dương mất.
“Tiểu Bạch!” Anh gầm nhẹ.
Giản Tiểu Bạch gian trá cười: “Không chịu thì thôi.”
Mạc Tử Bắc cương quyết tách chân của cô ra rồi chạm vào khe núi non mềm của cô. Giản Tiểu Bạch lại tóm lấy nhược điểm của anh.
“Không được, anh đồng ý trước đã!”
Mạc Tử Bắc cảm thấy mình sắp điên rồi, cho dù anh có sức khống chếlớn thế nào thì vào lúc này cũng kìm không được, chỉ có thể tước vũ khíđầu hàng. “Được, anh đồng ý!”
Giản Tiểu Bạch lập tức kéo đầu anh xuống, nâng mình lên.
“Em đúng là yêu tinh!” Trong giọng nói khàn đục của anh đã bao hàm khát vọng mãnh liệt.
Anh nâng cô lên rồi nhẹ nhàng thẳng tiến vào khe núi. Đôi chân dàicủa Giản Tiểu Bạch vòng quanh lưng anh, nóng bỏng đón ý nói hùa theonhịp anh tiến vào. “Bắc, em yêu anh!”
Lúc vào đến đỉnh cao, cô lại hô lên cảm giác trong lòng mình.
“Tiểu Bạch, anh cũng yêu em!”
Một lần lại một lần xâm nhập khiến Giản Tiểu Bạch nỉ non ra tiếngtiếng thở gấp, cô rốt cuộc kiềm chế không được sự kích động nhiệt tìnhtrong cơ thể mà thẹn thùng thốt lên. “Bắc!”
Rất lâu sau, tiếng thở gấp dần dần nhỏ lại. Bọn họ lúc này mới táchnhau ra, nằm ngửa ở giường. Giản Tiểu Bạch giống như một con mèo rúc vào trong lòng anh, mồ hôi thấm ướt cả ngực anh. Trong không khí hỗn loạn,ướt át sau hoan ái, Mạc Tử Bắc cong khóe miệng, khuôn mặt tuấn tú đầythỏa mãn.
“Bắc!” Giản Tiểu Bạch nhắm mắt lại gọi tên anh.
“Hửm?”
“Anh đã đồng ý là phải nhận tổ quy tông, không được hứa lèo.”
“À!” Mạc Tử Bắc bật cười. “Anh không nhớ anh đã đồng ý với em cái gì nữa!”
“Anh!” Giản Tiểu Bạch cắn răng: “Vậy anh còn muốn hay không muốn?”
Mạc Tử Bắc lập tức giơ tay đầu hàng: “Được rồi, anh nhận là được chứ gì!”
Giản Tiểu Bạch lúc này mới thật sự nở nụ cười, cười đến vô cùng thỏa mãn.
Hết chương 155