Doãn Đằng Nhân không kịp hỏi gì liền đuổi theo, anh ta nhìn theo bóng dáng Tiểu Túc chạy vội đi mà trong lòng hiện lên một tia bất an.
“Tiểu Túc!” Anh ta gầm nhẹ.
Nhưng Túc Nhĩ Nhiên đã vào thang máy, hơn nữa thang máy cũng nhanh chóng đi xuống. Doãn Đằng Nhân đành phải đi thang cô, có trời mới biết đi từ tầng bốn mươi hai xuống là cái cảm giác gì, khi anh rốt cuộc tới dưới lầu một thì đã mệt đến thở hồng hộc, trong đại sảnh đã không còn bóng dáng của Tiểu Túc.
Anh ta lại chạy vội đến bãi đỗ xe, sau đó anh ta nhìn thấy xe anh ta rõ ràng đậu ở bãi đỗ xe.
“Cô ấy không lái xe, cô ấy đi đâu?” Doãn Đằng Nhân hoảng sợ, không biết phải làm sao, cô vì sao phải đi gấp như vậy ngay cả chào anh ta một tiếng cũng không, cô muốn đi làm cái gì?
Anh ta nhấn số điện thoại của cô, vẻ mặt lo lắng may mà bên kia có người nghe. “Doãn, tôi đi ra ngoài một chút, có thể hai tháng sau mới trở về. Anh đừng tìm tôi.”
“Vì sao? Em muốn đi đâu?” Doãn Đằng Nhân không khống chế được hô to.
Bên kia lại cúp máy. Anh ta gọi lại thì điện thoại đã tắt máy. Doãn Đằng Nhân suy sụp đá xuống xe, phiền não muốn quăng luôn cái điện thoại. Trở lại tầng bốn mươi hai sắc mặt anh ta âm tình bất định.
Mạc Tử Bắc quan tâm hỏi: “Đuổi kịp không?”
Anh ta lắc đầu. “Cô ấy nói phải hai tháng nữa mới trở về. Câu nói cô ấy đang đi làm cái gì vậy? Vì sao phải hai tháng?”
“Ờ!” Mạc Tử Bắc, Giản Tiểu Bạch cùng với Lâm Hiểu Tình đều có chút kinh ngạc sững sờ. “Cô ấy không có nói với cậu là đi làm cái gì sao?”
Doãn Đằng Nhân lại lắc đầu. “Cô chỉ nói một câu như vậy. Mình gọi lại thì thoại đã tắt máy.”
Sự lo lắng cùng khó hiểu hiện rõ trên mặt Doãn Đằng Nhân, tay anh ta cũng nhịn không được xoa mà xoa nhẹ lên mi tâm, khuôn mặt tuấn tú nhìn như muốn khóc, u ám vì bị Tiểu Túc đả kích.
“Cô ấy tới hỏi chuyện Hùng Lập Tân, nghe nói Hùng Lập Tân đi rồi là cô liền đuổi theo.” Lâm Hiểu Tình thực buồn bực nhắc lại chuyện vừa rồi cho Doãn Đằng Nhân.
Anh ta nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu. “Từ từ, cô ấy hỏi chuyện của Hùng Lập Tân? Sau đó là bỏ đi?”
“Đúng vậy!” Mạc Tử Bắc cũng gật đầu.
Doãn Đằng Nhân có chút đăm chiêu suy nghĩ: “Xem ra mình phải tìm người điều tra thân phận của Tiểu Túc rồi.”
“Nhân! Cậu đang nghi ngờ cái gì vậy?”
Doãn Đằng Nhân lắc đầu: “Mình không biết, mình chỉ là có chút nghi ngờ. Cô ấy vì sao biến đi đâu ba ngày, khi trở về lại mỏi mệt đến cực điểm? Mọi người tin cô ấy vì ở trong bệnh viện tâm thần nên mới mệt sao?”
Nghe anh ta nói như vậy Mạc Tử Bắc cũng không thể lắc đầu. “Nơi đó có bác sĩ, đối với bệnh tình chị cô ấy cũng rất biết, vì sao cô còn mệt như vậy nhỉ?”
“Đúng rồi!” Giản Tiểu Bạch đột nhiên nghĩ đến: “Anh không phải là từng yêu chị cô ấy sao? Anh phải biết chị cô ấy mới đúng?”
Doãn Đằng Nhân gật gật đầu. “Cô ấy với Tiểu Túc tính cách hoàn toàn khác nhau. Đó là một cô gái nhiệt tình như lửa. Tiểu Túc so với cô ấy thì lạnh lùng và xinh đẹp hơn.”
“Anh gọi điện đến bệnh viện tâm thần đi, hỏi xem hai ngày trước Tiểu Túc có đến đó hay không.” Giản Tiểu Bạch đề nghị.
Doãn Đằng Nhân lập tức gọi điện thoại cho trợ thủ nói anh ta đích thân đi điều tra. Mọi người đợi một tiếng sau thì có tin. Doãn Đằng Nhân nghe điện thoại xong thì nói với mọi người: “Tiểu Túc nói dối. Túc Tinh Nhi đã được chuyển đến một bệnh viện khác từ một tháng trước. Hiện tại đã không còn ở bệnh viện đó nữa.”
“Cô ấy vì sao lại nói dối?” Giản Tiểu Bạch truy vấn.
“Tôi không biết.” Doãn Đằng Nhân cười khổ.
Người con gái anh ta thích thần bí như vậy, anh ta chỉ biết là cô ấy vì báo thù cho chị mà đến bị anh ta ăn. Anh ta có chút buồn rầu gãi gãi ót đột nhiên nói. “Tiểu Túc còn có thể dùng súng!”
Giản Tiểu Bạch nghi hoặc chớp mắt nhìn Mạc Tử Bắc. Nhìn anh cũng rất bất ngờ, Lâm Hiểu Tình cũng có chút ngạc nhiên. Mạc Tử Bắc nhếch môi, suy nghĩ hỏi: “Cô ấy có súng?”
“Đúng vậy, lần trước đi cứu cậu, cô ấy đã bắn nổ lốp chiếc xe phía sau cậu, sau đó cô ấy lại chạy tới bắn xuyên qua đầu hai người trong xe, thủ đoạn tuyệt đối tàn bạo. Mình vẫn chưa kịp hỏi giờ nhớ đến thật sự rất bất ngờ.”
“Ừm!” Mạc Tử Bắc lại càng bất ngờ. “Cô ấy trước kia làm việc gì?”
“Không biết, cô chưa từng nói mà mình cũng không có hỏi.”
“Hở!” Đôi mắt đen lúng liếng của Giản Tiểu Bạch trong đầy khó hiểu: “Anh với cô ở bên nhau cũng rất lâu rồi đó? Vì sao đến bây giờ còn chưa có đi tới nhà người ta? Nếu đã yêu người ta thì nên hiểu biết rõ ràng. Giờ thì tốt quá rồi, cô đi mất anh cũng không biết đi đâu tìm!”
Giản Tiểu Bạch cũng không biết mình có nên đồng tình với anh ta hay không, người đàn ông háo sắc như vậy bị trừng trị một chút cũng đáng. “Anh mà cũng có lúc đi đến ngày hôm nay, chắc anh cũng chưa từng nghĩ tới nhỉ?”
Giản Tiểu Bạch hắc hắc cười, ngã vào người Mạc Tử Bắc cười, vui sướng khi thấy người gặp họa, anh xoa lên mái tóc dài của cô nói với Doãn Đằng Nhân: “Nhân, đi điều tra thân phận của cô Túc một chút đi. Mình nghi cô ấy với Hùng Lập Tân nhất định có quan hệ.”
Mặt Lâm Hiểu Tình nhất thời cứng đờ. “Cô ấy với Hùng Lập Tân có quan hệ gì?”
“Ờ!” Mạc Tử Bắc bừng tỉnh đại ngộ lập tức giải thích: “Tôi là nói tôi nghi cô ấy cũng là em gái Hùng Lập Tân. Cô không thấy vừa rồi cô ấy nghe Hùng Lập Tân rời đi liền kích động thế sao? Cô ấy đúng là chưa từng có biểu hiện như thế!”
“À! Nhưng chúng ta cũng không thể chắc chắn cô ấy không phải là người tình của Hùng Lập Tân?” Lâm Hiểu Tình đáy lòng đã chua như bị đổ cả bình dấm vào, chua đến khó có thể ức chế.
“Không phải!” Doãn Đằng Nhân lập tức kích động la lên. “Tiểu Túc không phải loại người như vậy.”
Giọng nói vang vọng khắp văn phòng tổng giám đốc, Mạc Tử Bắc lắc đầu bật cười. “Cậu đúng là có tình cảm thực sự với Tiểu Túc rồi. Nhân, mình cũng tin Tiểu Túc không phải loại người như vậy.”
Sau đó Mạc Tử Bắc lại nói với Lâm Hiểu Tình: “Cô phải tin Hùng Lập Tân, anh ấy là một người đàn ông cơ trí vô cùng. Anh ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với cô đâu.”
“Vì sao anh lại nghi ngờ cô ấy là em gái Hùng Lập Tân?” Lâm Hiểu Tình được anh an ủi cũng tạm thời quên ghen tuông. Cô kỳ thật cũng biết Hùng Lập Tân sẽ không làm ra chuyện có lỗi với cô, tuy rằng anh ta che giấu rất nhiều bí mật nhưng đó cũng là chuyện bất đắt dĩ, ai bảo anh ta là con Bộ Vân!
“Cô ấy họ Túc, tôi nhớ Hùng Lập Tân có nói anh ấy còn có hai cô em gái khác họ Thư. Tiểu Túc cũng có một chị gái. Điều này cũng không thể trở thành chứng cớ, quan trọng là biểu hiện của cô ấy hôm nay. Tôi cảm thấy cô ấy muốn đi tìm Hùng Lập Tân, có lẽ cô ấy có bí mật chúng ta không biết.” Mạc Tử Bắc nói một tràng làm cho Doãn Đằng Nhân cũng đột nhiên nhớ tới điều gì đó.
“Mạc, mình đi gọi điện thoại. Mình muốn cho người điều tra thân phận của Tiểu Túc sau đó mọi chuyện đều sẽ tra ra manh mối!” Doãn Đằng Nhân chỉ cảm thấy trong đầu mình rất loạn.
Lâm Hiểu Tình thần sắc có chút mất mát, Hùng Lập Tân vừa đi hồn của cô dường như cũng bị mang đi. Cô nói với Giản Tiểu Bạch: “Mình qua phòng bên nghỉ ngơi một chút, mọi người cứ trò chuyện đi!”
Nhìn bóng dáng cô lẻ loi rời đi, Giản Tiểu Bạch trong lòng cũng âm thầm thở dài một tiếng.
“Em cũng rất hy vọng cô Túc là chị em của em!”
Mạc Tử Bắc cười cười kéo tay cô qua: “Sẽ tìm được mà, cho dù Tiểu Túc không phải cũng sẽ tìm được chị em của em. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”