Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 125




“Nhưng mà mọi người đều ở đây thì tôi thật sự không yên tâm, hay là về nghỉ ngơi đi!” Mạc Tử Bắc nói với Hùng Lập Tân nói.

Hùng Lập Tân lắc đầu: “Thôi, đúng như anh Doãn nói chúng tôi cũng chưa từng nằm viện, chuẩn bị trước một chút cũng tốt. Điều kiện chỗ này không tệ, dễ gì có dịp chúng ta nằm viện tập thể!”

“Đúng vậy nhìn rất thú vị!” Lâm Hiểu Tình cũng rất hưng phấn.

Mạc Tử Bắc lại nhìn về phía Túc Nhĩ Nhiên, cô khẽ cười nói: “Đúng là chưa từng trải qua, tôi cũng muốn thử một chút!”

“Uhm!” Mạc Tử Bắc rất cảm kích ý tốt của mọi người, trong lòng tràn đầy cảm động. “Tiểu Bạch mọi người đều ở cùng em này, mau chóng khỏe lên nhé.”

Giản Tiểu Bạch với anh bốn mắt nhìn nhau, tựa như một ngàn năm đã trôi qua vậy, lòng cô trong nháy mắt này cũng tan rã. “Mạc Tử Bắc, tôi muốn khóc!”

“Đừng khóc!” Mạc Tử Bắc ngồi ở bên giường nhẹ nhàng vuốt ve hai má của cô, phía trên má cũng bị trầy xước. “Có anh ở đây thì sẽ không có ai làm hại em và con đâu. Em phải tin tưởng anh!”

Giản Tiểu Bạch gật đầu, trong lòng vẫn rất đau, nỗi đau này không thể nào dùng từ ngữ mà diễn đạt được. Tuy rằng nơi bụng vẫn căng lên đau nhức như là bị khoét một mảng da vậy, đau đớn vô cùng, cơ thể cũng đau đớn theo nhưng khó nhất chịu vẫn nỗi đau về tinh thần. Tuy rằng ngay từ đầu cô dỗi nói muốn phá thai nhưng đó là nhất thời lỡ miệng nói nhanh quá chứ cô thật sự không muốn làm như vậy. Giờ đứa bé không còn là một chuyện mà cô thấy khổ sở nhất.

Mạc Tử Bắc hiểu tâm tư của cô, giờ này khắc này cũng chỉ có anh mới có thể hiểu được tâm tư của cô! Bọn họ đồng mệnh tương liên bởi vì đó là đứa con của họ.

“Tiểu Bạch đừng đau lòng nữa. Anh chỉ cần em thôi, chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi. Về phần con thì chúng ta còn trẻ sau này sẽ còn có nữa mà. Hơn nữa chúng ta cũng đã có con trai rồi cho dù không thể có thêm cục cưng nữa thì anh cũng sẽ yêu em như vậy!”

Mạc Tử Bắc nói một hơi làm Giản Tiểu Bạch trong lòng vừa cảm động vừa có chút khổ sở: “Mạc Tử Bắc!”

Cô chỉ có thể cúi đầu gọi tên anh. Trả qua kiếp nạn, cô đột nhiên phát hiện cô yêu người đàn ông này, rất yêu anh, mãi mãi đều yêu anh. Chỉ là cô sợ hãi mình lại bị thương tổn nên mới co mình lại giống như một con nhím xù lông lên tự vệ, cứ nghĩ như vậy là có thể không bị tổn thương kỳ thật cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

“Tiểu Bạch!”

Hai người nắm chặt tay nhau, nước mắt Mạc Tử Bắc rơm rớm.

Thiên Thiên nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau thì cũng nhịn không được mà tiến lại đưa bàn tay nhỏ bé của mình đặt lên trên tay bọn họ: “Con cũng muốn!”

Giọng nói non nớt của cậu nhóc khiến Mạc Tử Bắc và Giản Tiểu Bạch rất là vui mừng. Bọn họ còn có một cậu con trai tri kỷ, thật tốt!

“Tôi về rồi đây!” Doãn Đằng Nhân đột nhiên la to, cắt ngang cảnh tượng ôn hòa của một nhà ba người.

“Thế nào?” Hùng Lập Tân hỏi.

“Xong!” Doãn Đằng Nhân giơ hai ngón tay thành hình chữ V rất là khoa trương: “Không ngờ viện trưởng lại là phụ nữ, bị tôi phóng cho vài cái ánh mắt điện xẹt liền ngẩn ngơ ngay. Thủ tục đều làm xong rồi. Ha ha có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, lời này thật sự rất có triết lý!”

“Viện trưởng quỳ gối dưới sức hấp dẫn từ sắc đẹp tuyệt trần của anh?” Túc Nhĩ Nhiên đột nhiên mở miệng làm cho mọi người trong phòng đều sửng sốt, cô rất ít khi chịu mở miệng. “Ấy! Tiểu Túc, anh nói giỡn thôi!” Doãn Đằng Nhân ngoan ngoãn câm miệng. Dường như Tiểu Túc chỉ cần nói một câu ngắn gọn là Doãn Đằng Nhân liền căng thẳng ngay.

Lâm Hiểu Tình nhìn mà cũng không khỏi choáng váng, quan hệ của bọn họ nhìn thực phức tạp. “Hai người là vợ chồng sao?” Cô nhịn không được hỏi Túc Nhĩ Nhiên.

Túc Nhĩ Nhiên lập tức đỏ ửng mặt nhưng giọng nói vẫn thản nhiên: “Không phải, tôi chỉ là vệ sĩ của cái gã cợt nhã này thôi.”

“Ớ! Không phải đâu! Tiểu Túc, anh không có cợt nhã. Em đừng vu oan cho anh. Anh rất trong sạch đấy!” Doãn Đằng Nhân không chịu mà la to.

Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhân, cậu cũng bớt tranh cãi đi. Mau đi thu dọn phòng bên cạnh chút đi, trời cũng tối rồi mọi người đi ăn cái gì đi! Tôi sẽ trả hết, lúc về nhớ mang một ít về cho bọn tôi.”

“Ờ! Được rồi!” Doãn Đằng Nhân nói với Hùng Lập Tân: “Phòng bên tay phải kia là của hai người, tôi và Tiểu Túc ở phòng bên trái. Mấy người có ý kiến gì không? Nếu không đồng ý chúng ta có thể đổi một chút, phòng nào cũng giống nhau.”

Trên mặt Tiểu Túc lại đỏ ửng cả lên: “Có quỷ mới ở cùng anh!” Cô đã đứng dậy bỏ sang phòng bên tay phải.

Hùng Lập Tân lắc đầu: “Chúng tôi không có ý kiến. Ha ha có điều cô Túc đúng là một cô gái… Anh cũng phải nếm mùi đau khổ khiến trong lòng tôi đột nhiên thấy thực cân bằng! Ha ha!” Hùng Lập Tân cười rất là đắc ý.

“Anh cân bằng cái gì?” Doãn Đằng Nhân nhíu nhíu mày.

“Tôi thấy anh Doãn bị cô Túc quản thúc, dáng vẻ rất ngoan ngoãn. Tự nhiên cảm thấy rất thích bởi vì khi anh phá Phong Trì của tôi thì đúng là tôi rất khó chịu!”

“Á!” Doãn Đằng Nhân khẽ la lên, cảm thấy rất oan uổng: “Tôi đâu có muốn phá Phong Trì của anh. Hix hix oan uổng quá đi. Là do tên Mạc kia kìa, anh đi mà tìm anh ta tính sổ đi. Tôi rất vô tội!”

“Ha ha, tóm lại tôi rất thích đó!”

Hùng Lập Tân cười đi qua nói với Giản Tiểu Bạch: “Nghỉ ngơi cho tốt đi. Ngủ một giấc rồi đau đớn sẽ giảm bớt! Cũng đừng nghĩ gì nữa, cuộc sống vẫn rất tốt đẹp!”

Giản Tiểu Bạch gật đầu. “Cám ơn anh Hùng. Em sẽ kiên cường!”

“Ừ, bọn anh qua phòng bên cạnh, có việc gì thì kêu một tiếng!”

“Dạ!”

Lâm Hiểu Tình an ủi cô vài câu rồi đi theo Hùng Lập Tân qua phòng bên cạnh. Mới vừa đi ra cửa phòng bệnh, tình cờ Lâm Hiểu Tình từ trong khóe mắt bắt gặp một ánh mắt sắc bén ở khu khám bệnh đối diện. Lâm Hiểu Tình chỉ cảm thấy nổi tóc gáy toàn thân. Chỉ thấy một người cục mịch, lực lưỡng, to lớn, cả người mặc đồ đen, trên mặt đeo một cái kính râm khiến người ta nhìn không rõ nét mặt, nhìn dáng vẻ thì mười phần là xã hội đen lưu manh.

Cô có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén của gã ta đang trừng cô, trên khóe miệng ẩn chứa nụ cười đe dọa. Sau đó tay anh đột nhiên giơ lên làm động tác ngắm bắn về phía cô. Lâm Hiểu Tình không tự chủ được mà há hốc mồm kinh ngạc.

“Sao vậy?” Hùng Lập Tân thấp giọng hỏi, ánh mắt linh hoạt quét nhìn chung quanh một chút.

Vừa định nói với Hùng Lập Tân thì phát hiện ở đối diện gã đó chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu. “Ông xã, em nhìn thấy một người rất khủng khiếp. Hắn ta dùng tay làm động tác bắn em.

“Hả!” Hùng Lập Tân lập tức đứng sựng lại: “Lại đây, vào trong phòng đi.”

Anh ta lập tức kéo cô tránh vào trong phòng: “Có thể là em nhìn lầm thôi. Đừng sợ có anh ở đây rồi! Mọi yêu ma quỷ quái đều bị anh chặn ở ngoài cửa, em chỉ cần làm cô bé của anh là có được.”

Hùng Lập Tân lấy điện thoại ra bấm một cái dãy số sau đó nói vài câu, Lâm Hiểu Tình nghe không hiểu. Dãy số đó hình như giống mật mã điện tín. Cô phân vân nhìn chồng mình, trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút xa lạ.

Sau khi nói xong Hùng Lập Tân cúp máy cười nói với cô: “Không sao, không cần về nhà, chúng ta sẽ ở đây hưởng thụ cuộc sống rất ý nghĩa cũng rất tốt này một chút.”

Bị anh đùa như vậy, Lâm Hiểu Tình trong lòng kiên định hơn rất nhiều. “Có lẽ là anh nhìn lầm.”

“Ừ, gần đây mệt mỏi quá có thể em nhìn lầm thôi.” Hùng Lập Tân cười an ủi cô.

Có điều Lâm Hiểu Tình không phát hiện ra nơi đáy mắt anh ta hiện lên một tia sáng không dễ phát hiện chợt lóe lên rồi biến mất. “Anh đi qua phòng bên cạnh một chút rồi quay lại ngay. Em nghỉ ngơi một chút đi.”

Hùng Lập Tân lại quay về phòng bệnh của Giản Tiểu Bạch nói với Mạc Tử Bắc: “Buổi tối vẫn nên cẩn thận một chút. Anh biết võ Karate chứ?”

Mạc Tử Bắc nghe thấy khẩu khí của anh ta có chút căng thẳng thì nhịn không được hỏi: “Có tình huống gì đặc biệt sao?”

“À! Không có!” Hùng Lập Tân cười nói: “Chỉ là nhắc nhở anh phải cẩn thận chút, cố gắng đừng đi ra ngoài!”

“Uhm! Cám ơn anh!” Mạc Tử Bắc cảm ơn tự đáy lòng.