Tiếng súng vang lên từ trong chiếc taxi không chỉ làm Mạc Tử Bắc sợ ngây người mà ngay cả những chiếc xe phía sau cũng sợ hãi.
Ôn Hướng Đình quay lại nhìn Giản Tiểu Bạch, phát hiện cô nằm ở ghế sau không nhúc nhích thì nhịn không được mắng: “Con thối tha, ai bảo mày không nghe lời.”
Sau đó hắn ta phanh lại, tựa vào một bên vẻ mặt dữ tợn bước xuống xe. Mạc Tử Bắc cũng dừng theo, trong mắt anh tràn ngập hoảng sợ. Tiểu Bạch không xuống xe. Trái tim anh đã se chặt lại mà sững sờ, trong khoảnh khắc này anh chỉ cảm thấy cả thế giới đều biến thành hư vô.
“Mạc Tử Bắc! Hôm nay sẽ là ngày chết của mày, nếu tao mà chết cũng sẽ kéo mày chết chung!” Ôn Hướng Đình đứng ở bên cửa xe nắm khẩu súng trong tay.
Rõ ràng biết trong tay hắn có súng nhưng Mạc Tử Bắc vẫn sải bước đến gần. Ôn Hướng Đình hết sức cảnh giác nhìn anh đã cách xe rất xa. Lúc này mới chậm rãi nhất cánh tay cười đến man rợ, tà ác. “Mạc Tử Bắc, chúng ta cùng đi gặp diêm vương đi!”
Mạc Tử Bắc vẫn không sợ hãi, tiếp tục tiến lên, không để ý tới súng của hắn ta. Một chiếc Porche màu xám bạc từ phía sau vọt lên. Ôn Hướng Đình nheo mắt lại, bóp cò súng. Viên đạn vừa bắn ra, Mạc Tử Bắc liền phản ứng rất nhanh lăn sang một bên.
Một viên đạn từ trong chiếc Porche cũng nhanh chóng bay ra, thẳng tiến về hướng Ôn Hướng Đình. Sớm có phòng bị, Ôn Hướng Đình lập tức xoay người vào trong xe. Trong xe Giản Tiểu Bạch bị tiếng súng của Ôn Hướng Đình làm bừng tỉnh. Phát súng vừa rồi của Ôn Hướng Đình vừa lúc găm vào cánh tay trái của cô, viên đạn găm sâu xương cổ tay. Cô hét lên một tiếng sau lập tức cắn chặt răng lại. Bởi vì tiếp tục kêu nữa có lẽ sẽ thật sự mất mạng. Vì thế cô cắn chặt răng ôm cánh tay đang đổ máu tựa vào ghế sau hông nhúc nhích, mồ hôi lạnh thấm ướt cả sau lưng.
Ôn Hướng Đình tưởng cô đã chết. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn ta không thể trở thành lãnh đạo công ty. Tâm tư hắn quá sơ suất, còn chưa kiểm tra đã đi xuống xe .
Giản Tiểu Bạch vẫn không nhúc nhích. Cô cũng không biết Mạc Tử Bắc ở phía sau mãi đến khi Ôn Hướng Đình hét lên cô mới đột nhiên mở mắt ra nhìn Mạc Tử Bắc bên ngoài cửa sổ đang lăn người trốn ra phía sau xe, Giản Tiểu Bạch hét lên một tiếng. Cô cứ tưởng Ôn Hướng Đình đã bắn trúng Mạc Tử Bắc. Trong nháy mắt đó, cô thấy ruột gan như đứt ra từng khúc. Trái tim đau đớn tựa như móc ra vậy.
Vào xe Ôn Hướng Đình phát hiện Giản Tiểu Bạch vẫn chưa chết thì trong lòng cười lạnh. Bất chấp tất cả hắn ta khởi động xe. Thấy sắp bị đưa đi, Giản Tiểu Bạch dưới tình thế cấp bách thật sự không nén được mà nhân lúc hắn ta không chú ý mở cửa xe xa. Cô muốn nhảy khỏi xe.
Chiếc Porche phát hiện ra ý đồ của cô nhưng đã quá muộn. Giản Tiểu Bạch liều lĩnh nhanh chóng nhảy xuống, lăn người vài vòng trên con đường núi rồi cuối cùng đập vào con lươn bên cạnh.
Mạc Tử Bắc sau khi lăn qua thì nghe thấy tiếng súng lại vang lên, anh nhìn thấy xe Ôn Hướng Đình rời đi ngay sau đó là Giản Tiểu Bạch nhảy khỏi xe.
Cô chưa chết! Cửa xe vừa mở ra trái tim anh liền mừng rỡ như điên nhưng ý thức được chuyện cô sắp làm sau đó thì lòng anh rốt cuộc không thể nào mà vui nổi. Gần như là trong nháy mắt thân mình mảnh khảnh của cô liền lăn tròn trên con đường núi.
Chiếc Porche két một tiếng phanh lại, Mạc Tử Bắc điên cuồng hét lên. “Không!”
Tiếng hét vang vọng trong khe núi, anh lảo đảo đứng lên chạy tới đó. Chiếc Porche ngừng lại rồi tiếp tục đuổi theo chiếc taxi.
Nhìn thấy Giản Tiểu Bạch nhảy xuống xe, Ôn Hướng Đình bực bội kéo tay lái. Hắn tan gay lập tức lui về phía sau muốn cán lên người Giản Tiểu Bạch. Chiếc Porche dường như nhận ra được ý đồ của hắn liền lập tức nổ súng bắn nổ lốp xe.
Mạc Tử Bắc ôm chặt lấy giản Tiểu Bạch. Cô đã ngất đi, trên cổ tay toàn là máu nhìn đến rợn cả người. Chân và mặt cũng bị trầy trụa. Mạc Tử Bắc đau lòng nhíu chặt mày không kịp nghĩ nhiều lập tức ôm lấy cô trước khi đưa lên trên xe mình. Người đàn ông trên chiếc Porche lái xe lướt tới, duy trì song song với chiếc taxi.
Ôn Hướng Đình giơ súng lên, đột nhiên bắn về phía anh ta. Xe được thiết kế chống đạn nên người trong xe cong khóe môi lên cười. Số đạn của Ôn Hướng Đình cũng nhanh chóng dùng hết.
Cửa kính xe Porche thong thả hạ xuống. Ôn Hướng Đình hoảng sợ đưa mắt nhìn: “Mặt nạ vàng lại là mày?”
Phía sau cái mặt nạ ánh vàng rực rỡ là một đôi con ngươi đen sáng ngời, bên trong lóe sáng. Sau đó anh ta thong thả nâng cánh tay lên, bắn một phát súng.
Ôn Hướng Đình chưa kịp suy nghĩ thì thái dương đã bị viên đạn xuyên thẳng qua. Máu tươi ào ạt chảy ra. Mặt nạ vàng chớp chớp mắt, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Mạc Tử Bắc đã ngồi vào trong xe, chuẩn bị chạy tới. Mặt nạ vàng đóng cửa sổ xe lại rồi nhanh chóng chạy xuống chân núi.
Lúc Mạc Tử Bắc đuổi tới nơi thì anh ta đã đi rất xa, nhìn thấy đầu Ôn Hướng Đình chảy máu, cả người đổ vào tay lái bất động. Anh đưa mắt nhìn Giản Tiểu Bạch ở sau xe liền không quan tâm nhiều mà chạy nhanh đưa cô đến bệnh viện.
Tâm trạng đủ mọi cảm xúc phức tạp vừa lo lắng vừa đau lòng vừa khổ sở. Lái xe cũng không xong, lần đầu tiên trong đời tay anh cầm tay lái mà run lên. Anh tự nói với mình: “Tiểu Bạch không sao! Cầu xin em không sao!”
Anh thậm chí không kịp cảm ơn chiếc Porche, cũng không có tâm trạng để làm việc đó, anh chỉ muốn mau chóng đến bệnh viện. Chiếc xe phóng như bay trên con đường núi, chạy thật nhanh vào nội thành. Chiếc Porche đã không còn thấy bóng dáng kia vốn là một chiếc không có đăng ký. Tuy rằng ở đâu cũng thấy kỳ lạ nhưng vẫn không kịp nghĩ.
Chạy thẳng đến bệnh viện mà Giản Tiểu Bạch vẫn không tỉnh lại. Mạc Tử Bắc không kịp đến bãi đỗ xe mà trực tiếp dừng ở cửa đại sảnh bệnh viện. Ôm lấy Giản Tiểu Bạch chạy thẳng vào đại sảnh: “Tránh ra, bác sĩ đâu?”
Anh điên cuồng hét lên, cánh tay Giản Tiểu Bạch vẫn còn chảy máu, mỗi một giọt máu chảy xuống đều khiến trái tim Mạc Tử Bắc thắt lại đau đớn. Từ trong phòng khám một y tá đẩy một cái giường di động chạy đến.
“Anh thả lên đi, chuyển vào phòng cấp cứu!”
Mạc Tử Bắc lập tức nhẹ nhàng đặt Giản Tiểu Bạch lên, y tá đẩy giường đưa bọn họ đến phòng cấp cứu. Cuối cùng được đưa vào phòng mỗ, trái tim Mạc Tử Bắc lại không có phút giây nào để thở dốc.
Lúc này điện thoại vang lên. Là một số lạ. “Anh Mạc, anh có đuổi kịp Tiểu Bạch không?”
Giọng nói của Hùng Lập Tân truyền đến, trong lòng Mạc Tử Bắc thắt lại một cái rồi nói thật: “Đuổi kịp rồi, hiện tại đang ở trong phòng mỗ. Cô ấy bị Ôn Hướng Đình bắt cóc!”
“Gì!” Hùng Lập Tân vội vàng hỏi: “Cô ấy không có việc gì chứ?”
“Cổ tay bị trúng đạn lại còn nhảy khỏi xe nữa, tôi không biết!” Nói đến vế sau giọng anh cũng khàn khàn, trong lòng cũng kìm không được mà khổ sở. Đều do anh mềm lòng, nếu sớm giải quyết Ôn Hướng Đình thì tốt rồi.
“Hai người ở đâu, bệnh viện nào? Tôi cùng Hiểu Tình sẽ đến đó!” Hùng Lập Tân hỏi.
Mạc Tử Bắc báo địa chỉ.
Nửa giờ sau Hùng Lập Tân cùng Lâm Hiểu Tình hớt hơ hớt hải chạy tới. Giản Tiểu Bạch vẫn chưa ra khỏi phòng mỗ.
“Sao lại thế này? Tiểu Bạch sao lại bị trúng đạn?” Lâm Hiểu Tình vội vàng hỏi, trong lòng rất là sốt ruột.
Mạc Tử Bắc đau đớn từ trên ghế đứng lên, nửa tiếng này dài như cả một thế kỷ, anh không ngừng dày vò mình. “Đều do tôi, là tôi không bảo vệ cô ấy cho tốt!”
Hùng Lập Tân đảo mắt qua mặt anh, chớp mắt lập tức ôn hòa nói: “Cũng không ai muốn như vậy. Lúc nãy trên đường trở về tôi nhìn thấy Ôn Hướng Đình đã chết rồi, cảnh sát đang xử lý việc này.”
“Ừ! Hắn ta chết cũng đáng!” Mạc Tử Bắc phẫn hận nói.
“Haizz Tiểu Bạch đúng là khổ!” Lâm Hiểu Tình lo lắng thở dài: “Mạc Tử Bắc, đời này cậu ấy phải chịu bao nhiêu khổ cực rồi. Anh lo mà đối xử tốt với cậu ấy, đừng làm tổn thương trái tim của cậu ấy nữa!”
Mạc Tử Bắc nhìn cô gái trước mắt, cô ấy lo lắng cho Tiểu Bạch điều này khiến anh rất cảm kích. “Tôi nhất định sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, cô yên tâm đi!”
Trên mặt Hùng Lập Tân hiện lên một tia an ủi, anh ta cười: “Đừng lo lắng quá, cát nhân đều có thiên tướng. Cô ấy sẽ không sao đâu.”
Lúc này đèn phòng mổ sáng lên. Cửa cũng theo đó mở ra, một bác sĩ vẻ mặt mỏi mệt đi ra. Mạc Tử Bắc trong lòng căng thẳng, trái tim cũng muốn vọt tới cổ họng, vội vàng hỏi: “Sao rồi bác sĩ?”