Cái gì?
Bây giờ Giản Tiểu Bạch mới hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, tên đàn ông này lại dám nghĩ cô và Lâm Hiểu Tình gài bẫy hắn. Đúng là đồ cuồng tự kỉ, hắn tưởng hắn giỏi lắm sao? Cho dù cô có muốn tìm một chàng đẹp trai làm người yêu thì cũng sẽ không chạy tới tìm hắn!
“Anh cút đi!” Giản Tiểu Bạch một tay ôm chăn, một tay chỉ ra cửa.
“Cút?” Mạc Tử Bắc khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng nói: “Em chưa nghe qua câu “mời thần thì dễ, tiễn thần khó” sao? Sao vậy? Là vì tôi không cùng em diễn trò khiến cho em thẹn quá hóa giận sao? Nói cho tôi biết, những người đàn ông trước cùng em chơi đùa như thế nào?”
“Anh là đồ đầu heo!” Tiểu Bạch rốt cục cũng nhịn không nổi, nước đã đảo quanh hốc mắt nhưng cô mặc kệ dù có chết cũng phải chết một cách vinh quang, cô muốn mắng hắn một trận, trả lại hắn những lời nói hắn dùng để vũ nhục cô.
“Anh tưởng anh đẹp trai thì giỏi lắm sao? Mạc Tử Bắc, cô nương đây muốn tìm một người đẹp trai, có tiền để yêu nhưng mà chưa đến nỗi bụng đói ăn quàng đâu. Cho nên làm ơn thu lại cái ánh mắt khinh bỉ của anh đi. Tôi nguyền rủa anh suốt đời không gặp được người phụ nữ nào tử tế”. Khuôn mặt đẫm nước mắt, nụ cười lạnh lùng, cô đứng dậy “Ha ha ha, anh chỉ xứng đáng với hạng đàn bà không ra gì mà thôi”.
“Cô!” Mạc Tử Bắc đang thấy chán nản thì nghe được đoạn “tuyên ngôn” của cô, lòng bỗng nhiên có cảm hứng trở lại. Cô gái này, lúc thì điềm đạm đáng yêu như thỏ con, khi nổi điên lên thì lại như sư tử Hà Đông. Thú vị thật. Mà từ từ, cô ta vừa nói cái gì vậy? Cô ta dám nguyền rủa hắn, được lắm, cô ta ăn gan hùm mật gấu hay sao?
“Cô cái gì mà cô”. Giản Tiểu Bạch chỉ tay vào mặt hắn, lớn tiếng: “ Anh là đồ quỷ sứ! Đồ lưu manh! Cô nương ta đây không thèm anh đâu, đồ cuồng tự kỉ.”
“Đại! Đại đầu heo… Đồ ngựa đực chạy khắp nơi tìm ngựa cái để giao phối, anh cẩn thận đó nếu không có ngày nhiễm bệnh AIDS, chết cũng không có chỗ chôn đâu”.
Mạc Tử Bắc sững sờ nhìn cô cảm thán: “độc mồm độc miệng”. Hắn chưa từng bị phụ nữ quát tháo như vậy, càng không có người đẹp nào dám nói những lời nguyền rủa độc địa như thế với hắn cả. “Giản tiểu Bạch, cô được lắm”, dù cô có là thục nữ đi nữa thì hắn vẫn nhất quyết phải thu phục được cô gái nhỏ này. Nheo mắt lại, Mạc Tử Bắc nói thầm: “Chưa có gì tôi muốn mà không làm được”
Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm Giản Tiểu Bạch, chậm rãi đi tới.
Bị hành động này của hắn dọa cho khiếp sợ, Giản Tiểu Bạch càng gắt gao ôm chặt lấy chăn.
Mạc Tử Bắc nhìn cô gái nhỏ đang thất kinh, đôi mắt tròn ẩn đằng sau cặp kính to đang bị bao trùm bởi ánh mắt hoảng sợ.
“Anh không được qua đây.” Giản Tiểu Bạch kêu lên,càng siết chặt góc chăn.
Mạc Tử Bắc ngồi ở mép giường, bàn tay của hắn đang hướng đến cái chăn, trong khoảnh khắc “chỉ mành treo chuông” thì một tiếng hét kinh hãi làm rung chuyển cả tòa nhà vang lên.
“AAA” tiếng hét chói tai làm cho Mạc Tử Bắc dở khóc dở cười, thật không thể nghĩ tới phản ứng của cô lại như vậy, ai nhìn vào không biết lại tưởng cô là bệnh nhân tâm thần bị bác sĩ bắt đi tiêm thuốc. Chẳng lẽ cô lại thích loại trò chơi này?
Nếu như là người phụ nữ khác thì hắn đã sớm bỏ đi rồi nhưng thật kì quái, hôm nay hắn lại rất muốn chơi đùa cùng cô. Đêm nay, Giản Tiểu Bạch là của Mạc Tử Bắc.
Thân thể hắn kêu gào, nhắc nhở hắn rằng hắn không thể dừng lại.
Lúc này đây tay hắn khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ gọi tên cô: “Giản Tiểu Bạch!”
Mặc dù hoảng sợ nhưng Giản Tiểu Bạch vẫn cố lắc lắc đầu, đẩy kính lên lại chuẩn bị kêu to. Đoán được ý đồ của cô, Mạc Tử Bắc thừa lúc cô còn chưa kịp mở miệng đã dùng môi mình che kín cái miệng nhỏ nhắn nhiều lời đó.
Hắn thuận thế đẩy cô nằm xuống rồi nhanh chóng lấy thân mình đè lên cô. Giản Tiểu Bạch bị áp chế, ánh mắt đầy hoang mang lo sợ, cô sợ hắn sẽ làm ra những hành động đáng sợ.
Thân thể của cô chỉ dành cho người cô yêu không thể tùy tiện cho người khác được.
“Giản Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc che cái miệng nhỏ của cô lại, còn xuyên qua cặp mắt kính nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của cô: “Bây giờ tôi buông em ra, em không được kêu lên, nếu như mà kêu nữa thì dù có người đến thì tôi vẫn cứ làm đấy!”
Trong lời nói của hắn mang chín phần uy hiếp, không có lấy một phần nói đùa khiến cho Tiểu Bạch cũng sợ hắn thật sự làm vậy. Cái tên lưu manh này không biết sợ trời sợ đất, hắn nói là sẽ làm.
“Đồng ý thì gật đầu”
Nhìn vào mắt hắn, Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu
“Ừ, đúng là một cô gái ngoan”. Hắn giả vờ khen.
Giản Tiểu Bạch hừ lạnh, cắn răng trừng mắt với hắn. Nếu ánh mắt cô là đao thì cô muốn dùng ánh mắt này chém chết hắn, à không, phải lăng trì, chết thì quá dễ cho hắn rồi! Cô hối hận lúc trước không chịu nghe lời Lâm Hiểu Tình đi học Taewondo, bây giờ thì tốt rồi ngay cả khả năng tự vệ cũng không có.
Nếu như cô biết Mạc Tử Bắc đã học Karate suốt hai mươi năm qua thì có lẽ cô sẽ không bao giờ hốn hận vì mình không đi học Taewondo
Đều do cô bạn tốt Lân Hiểu Tình hại cô mà.
Mạc Tử Bắc chậm rãi buông cái miệng nhỏ của cô ra, hơi nâng người lên nhưng cô vẫn nằm dưới thân hắn, hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
“Chết tiệt”,Giản Tiểu Bạch cắn răng nói.