Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 106




Giản Tiểu Bạch tức giận, vội vàng đi đánh răng rửa mặt sau đó mặc váy vào xách túi đi xuống lầu, gọi xe đi. Đến công ty thì Hùng Lập Tân đang cùng họp với mọi người. Nhìn thấy Giản Tiểu Bạch đến Hùng Lập Tân vẫn như trước ôn hòa tươi cười.

“Tiểu Bạch, em không sao chứ! Anh gọi điện cho em rất nhiều lần nhưng không có ai nghe, sau lại còn tắt máy.”

“À! Điện thoại của em bị mất rồi ạ!” Giản Tiểu Bạch mất tự nhiên tìm một lý do. “Em xin lỗi anh Hùng. Hai ngày nay công ty không có việc gì chứ ạ?”

“Vẫn tàm tạm chỉ là bắt đầu từ chiều hôm qua mọi hợp đồng của chúng ta đều lấy đủ loại lý do mà kết thúc. Không có hợp đồng mới, hợp đồng cũ có cái thì bị ngưng lại, có cái tiếp tục.”

“Vì sao ạ?”

“Không rõ lắm!”

“Có phải là do Mạc Tử Bắc đang giở trò quỷ hay không?” Giản Tiểu Bạch rất nhạy cảm nghĩ đến hành động của cái tên điên cuồng đó thì lại run run một trận.

“Có vẻ không giống nhưng mà em yên tâm đi! Không sao đâu! Chỉ cần em không có việc gì thì tốt rồi. Hiện tại nếu tình trạng công ty trở xấu thì anh tính cho nghỉ vài ngày để mọi người đều nghỉ ngơi một chút.” Hùng Lập Tân cũng không lo lắng, có lẽ là do bình sinh anh ta không coi trong tiền tài thôi!

Giản Tiểu Bạch lại cảm thấy sự tình thực kỳ quái: “Anh Hùng, Mạc Tử Bắc đã đồng ý với em rồi nên nếu công ty thật sự xuất hiện vấn đề thì anh nhất định phải nói cho em biết. Em tuyệt đối không thể nhìn công ty sụp đổ được. Anh cứ yên tâm em có cách.”

Hùng Lập Tân cười nhẹ: “Không sao, cùng lắm thì làm lại từ đầu thôi.”

“Như vậy sao được. Em không thể để Hiểu Tình chịu khổ với anh được. Cậu ấy vốn là một tiểu thư không quen cực khổ.”

Đáy mắt Hùng Lập Tân hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Không đâu, sao anh có thể để cô ấy chịu khổ với anh chứ!”

“Em sẽ ngăn cản Mạc Tử Bắc, anh yên tâm đi!”

“Ừ! Đừng ủy khuất bản thân! Em đã rất ủy khuất mình rồi, anh với Hiểu Tình cũng không hy vọng em lại ủy khuất bản thân nữa. Có lẽ em nên nói chuyện của Thiên Thiên cho Mạc Tử Bắc đi.”

“Em sẽ không nói cho anh ta biết đâu. Anh ta lông bông quá mức, đời này cũng đừng mong được biết.” Như đã hạ quyết tâm gương mặt Giản Tiểu Bạch đầy vẻ kiên định. “Anh Hùng, em về trước. Mấy ngày này hai người chăm sóc Thiên Thiên giúp em. Em giải quyết xong rồi sẽ đón cháu về.”

“Đi đi! Chúc em may mắn!” Hùng Lập Tân không biết nên nói thế nào, thật ra công ty lúc này đã tụt dốc không phải rồi.

Lúc Giản Tiểu Bạch trở lại nhà trọ của Mạc Tử Bắc mới nhớ là cô không có chìa khóa cho nên không thể vào được. Vì thế cô quay lại gọi xe về nhà mình.

Mệt chết đi được, thực sự mệt mỏi. Mệt cả về thể xác lẫn tinh thần!

Vừa về đến nhà cô mới nhớ đã mấy ngày không cho thỏ con ăn, không biết chúng có còn sống hay không. Mai Thiếu Khanh đi rồi, thỏ con của cô thật sự không có ai chăm sóc. Chạy vội đến bên cửa sổ mới phát hiện bát đồ ăn của thỏ con đã rỗng tuếch, nhìn hai con thỏ con bụng lép xẹp cô nhịn không được mà nói: “Xin lỗi nha. Chị quên hai đứa mất.” Cô lập tức đi tìm đồ ăn cho thỏ rồi mở ra lồng sắt bỏ vào. Con thỏ con điên cuồng ăn vừa thấy đã biết là đói bụng lắm. Ăn rất ngon lành.

Vừa ngồi vào sô pha tính nghỉ một lát thì tiếng đập cửa đã vang lên. Mở cửa ra thì lại thấy khuôn mặt tuấn tú tối xầm của Mạc Tử Bắc. “Sao anh lại tới đây?”

Anh giống như một trận gió xoáy cuốn vào, tóm lấy bả vai cô hét to: “Chết tiệt, vì sao em lại muốn chạy về hả?”

Giản Tiểu Bạch vừa nghe lại phẫn nộ. “Anh quẳng điện thoại của tôi đi đâu rồi? Nếu tôi không về thì thỏ con của tôi cũng đã chết đói hết rồi.”

Cô cũng không nói gì đến chuyện công ty, cô không muốn chọc giận anh cũng không muốn tự mình chuốc lấy phiền toái. Nghe thấy cô về cho thỏ ăn vẻ mặt anh mới dịu đi một chút. “Em muốn về thì có thể nói cho anh biết một tiếng.”

“Tôi nói cho anh cái rắm ấy. Điện thoại của tôi đâu?”

“À! Anh vứt rồi, em giữ điện thoại cũng chỉ để liên lạc với mấy gã lăng nhăng.” Anh lạnh lùng, nghiêm mặt trả lời, vẻ mặt bực bội rất giống một cậu bé đang giận dỗi.

“Mấy gã lăng nhăng?” Giản Tiểu Bạch bực bội: “Còn có gã nào lăng nhăng hơn anh sao?”

Mạc Tử Bắc trừng cô: “Em nói gì?”

Giản Tiểu Bạch không sợ chết nói: “Tôi nói anh là đồ lăng nhăng!”

Nói xong cô liền xoay người chạy về phòng mình đóng cửa lại, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý. Rốt cuộc cũng bị cô chơi lại, rất có cảm giác thành tựu. Còn chưa nghĩ xong thì Mạc Tử Bắc đã đuổi tới. “Mở cửa.”

Giọng nói trầm thấp từ bên ngoài truyền đến, Giản Tiểu Bạch đắc ý cười, lập tức dừng lại cô biết nếu còn không mở cửa thì e là cánh cửa này cũng khó mà giữ được. Mở cửa cô đi ra ngoài. Phòng ngủ là nơi quá mức ái muội, trong phòng khách vẫn có vẻ tốt hơn.

“Theo anh về!” Anh lại cùng cô đi ra.

“Sao anh không đi làm? Anh đường đường là một tổng giám đốc mà vì sao cứ rảnh hoài vậy?” Giản Tiểu Bạch thật sự là hâm mộ sự nhàn hạ của anh muốn chết.

Mạc Tử Bắc nhướng mày: “Em ghen tị với sự nhàn hạ của anh?”

“Đúng vậy, tôi đúng là ghen tị với sự nhàn hạ của anh trong khi những người như bọn tôi đây lại mệt đến chết đi sống lại cũng chỉ vì một ngày ba bữa thì anh lại được hưởng thụ cuộc sống với một đống tiền kếch xù. Thế giới này đúng là rất bất công.”

“À!” Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm vẻ mặt tức giận bất bình của cô mà khinh thường nói: “Đó là mấy người ngu ngốc quá, không dùng được đầu óc thì phải chịu khổ chịu tội thôi, không nên trách người khác làm gì.”

Anh mỉa mai làm cho Giản Tiểu Bạch khẽ cắn môi, nín thinh không nói được gì. Nói nhiều với gã này cũng chỉ là đàn gảy tai trâu.

Sắc mặt anh cũng không tốt trừng cô. Hai đôi mắt xinh đẹp giằng co nhau. Giản Tiểu Bạch khôn ngoan ngậm miệng không nói mấy câu chọc anh khó chịu nữa. Cả căn phòng to như vậy nhất thời lâm vào im lặng, không ai nói gì, không khí nặng nề dường như làm người ta hít thở không thông.

Giản Tiểu Bạch xoắn bàn tay nhỏ bé, im lặng nhìn chằm chằm mũi chân mình.

“Đi theo anh!” Anh lại nói câu đó.

Giản Tiểu Bạch biết đấu không lại nên quyết định đi theo anh. “Có thể cho tôi mang thỏ con theo được không?”

Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm đôi thỏ con xinh đẹp trên cửa sổ kia mà thở dài trong lòng. “Được rồi! Em lo mà dọn dẹp vệ sinh, anh không thích trong phòng có mùi động vật.”

Nghe thấy anh đồng ý, khuôn mặt nhỏ của cô lập tức nở rộ một nụ cười xinh đẹp. “Cám ơn!”

Cô lập tức chạy tới xách theo cái lồng sắt nhỏ lại cầm vài bộ quần áo, sau khi chuẩn bị xong cô lại nói với anh: “Đi thôi!”

“Vì sao chỉ lấy mấy bộ đồ này?” Mạc Tử Bắc khó hiểu hỏi.

“Dù sao cũng sẽ không ở luôn, lấy nhiều quá lúc về lại phiền toái.” Cô vô tâm nói.

Mạc Tử Bắc nghe mà thật sự khó chịu: “Em muốn đi thật nhanh sao?”

Ý thức được mình lại vô ý nói ra tâm tư trong lòng, cô le lưỡi: “Chẳng lẽ anh muốn tôi làm tình nhân của anh cả đời sao?”

“Em nghĩ dài quá vậy, nghị lực của anh lại không tốt như vậy.” Mạc Tử Bắc hừ lạnh ra tiếng.

Giản Tiểu Bạch trề miệng: “Vậy không được. Anh không có nghị lực thì tôi cũng không có đủ sự chịu đựng. Đợi đến khi anh chán rồi thì chúng ta liền chia hai. Tôi đi đường của tôi, anh đi đường của anh. Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, cũng chẳng cần phải qua lại.”

“Khỏi nhiều lời, đi mau!” Mạc Tử Bắc nghe giọng điệu đó thì trong lòng lại khó chịu, cô muốn chạy khỏi anh, quá khiêm nhường rồi.

Hai người mang hai tâm sự cả một lúc lâu cũng không nhìn thấy trên cầu thang tầng lầu nhà Mai Thiếu Khanh có một người đàn ông đang đứng lén lút. Hắn ta ở bên cửa sổ nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, trong mắt hiện lên một chút độc ác.