Mạc Tử Bắc trở lại ghế trước, lái xe. Anh không để ý đến Giản Tiểu Bạch, anh cũng định lời đi nước mắt của cô. Ngay cả trong lòng rất khó chịu, có phần đau đớn nhưng vẫn không muốn cúi đầu.
Khởi động lại xe, lúc này anh không về Duy Bạch mà đi đến căn nhà trọ anh đã ở trước đây. Anh rất xấu xa, muốn Giản Tiểu Bạch nhớ đến lần đầu tiên của họ. Giản Tiểu Bạch không nhìn anh cúi gầm mặt.
Mạc Tử Bắc nhìn cô qua kính chiếu hậu, nhưng cũng chỉ nhìn thấy mái tóc dài của cô nhẹ bay trong gió, trông có chút thú vị. Đấy, nhìn như vậy thôi mà tim anh lại muốn phát điên. Đời này anh đúng là gặp hạn, cuối cùng cũng đừng mong có ngày ngóc đầu dậy.
Hai người mang hai tâm sự khác nhau, im lặng không nói gì. Mãi đến khi được đưa đến căn nhà trọ cũ của Mạc Tử Bắc, vẻ mặt Giản Tiểu Bạch mới từ đau khổ biến thành kinh ngạc.
Tại nơi này năm năm trước, cô đã được Mạc Tử Bắc cấy vào một hạt giống —- Thiên Thiên. Năm năm sau trở lại đây, trong lòng cô cảm thấy đủ mọi cảm xúc. Năm năm trước cô chính là từ nơi này khóc lóc bỏ chạy đi! Sự đả kích của anh, lời nói ác độc của anh làm cho cô khóc đến ruột gan đứt thành từng khúc.
Cắn răng đi tới, cô không biết có phải cảm ơn anh đã cho cô một cái đứa con đáng yêu như vậy, thân thiết như vậy hay không. Chuyện này có lẽ là cống hiến duy nhất của một gã sa trư như anh!
Thấy cô không nói, anh cũng không nói gì. Trực tiếp đưa cô đi tắm rửa sau đó lại là một phen dây dưa. Cả một đêm không nói năng gì, cả một đêm im lặng dây dưa.
Sau khi trời sáng, Mạc Tử Bắc rời giường. Giản Tiểu Bạch đưa lưng về phía anh, không thèm nhìn tới anh. Lòng của cô đã nguội lạnh, hiện tại cô làm việc này tất cả chỉ vì Phong Trì mà hiến thân thôi! Nghĩ như vậy cô đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác bi tráng.
Mạc Tử Bắc trước khi ra ngoài chỉ để lại một câu. “Không được rời khỏi nơi này nửa bước. Trong tủ lạnh có đồ ăn. Nếu để anh phát hiện em cứ chờ xem!”
Giản Tiểu Bạch trầm mặc lấy im lặng ra đối kháng. Có đi hay không với cô cũng chẳng còn quan trọng!
Mạc Tử Bắc nhìn cô thật sâu một cái rồi mới rời đi. Anh đi rồi, Giản Tiểu Bạch cũng không có tâm trạng mà ngủ tiếp, cô đứng lên quan sát chỗ anh ở. Căn nhà trọ hai phòng ở được thu dọn sạch sẽ tuy rằng trông không có vẻ thường xuyên có người ở nhưng vẫn rất sạch sẽ. Anh nhất định cho mời dịch vụ vệ sinh theo giờ đến quét tước.
Kéo tủ bếp ra, cô bỗng nhìn thấy thứ mà cô không tưởng tượng được. Cái túi xách của cô năm năm trước.
Anh lại vẫn còn giữ nó, Giản Tiểu Bạch tâm tình phức tạp lấy ra, lúc mở ra lại phát hiện chi phiếu bên trong vẫn còn chưa động đến. Anh vì sao không xem nó như rác rưởi mà vứt đi?
Nghi vấn dưới đáy lòng bắt đầu lan ra, cô lại mở tủ bếp bên kia ra. Bên trong rất ngăn nắp, có để một cái váy dài đã hỏng. Cũng là váy của cô, bên cạnh là một cái drap giường. Cảm thấy nhìn rất quen mắt, Giản Tiểu Bạch mở ra nhìn mới nhớ đây là cái drap giường của năm năm trước, trên mặt còn loang lổ vết máu đã khô. Vết máu làm cho cô đỏ bừng mặt, sợ tới mức lập tức thu dọn rồi lại ném ra xa.
Gã này lại còn giữ cái này. Anh có dụng ý gì?
Chiều hôm qua ở nhà hàng nổi anh đã bày tỏ, anh còn rất dịu dàng. Cô cứ nghĩ hạnh phúc của mình đã sắp đến nhưng không ngờ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, hóa ra tất cả đều là hy vọng xa vời mà thôi!
Trong văn phòng, Mạc Tử Bắc vẻ mặt tối tăm ngồi ở sau bàn làm việc. Đêm qua tác cầu vô độ cũng không làm cho anh thực sự khoái hoạt. Trong lòng ít nhiều rất mất mát, anh với cô giống như là cách nhau một khoảng cách khó có thể vượt qua. Lòng của cô vì sao luôn ở trên người đàn ông khác?
Cho nên anh ngoại trừ nhốt cô bên mình thì thật sự không biết còn có cách gì làm anh an tâm hơn. Anh nôn nóng đút tay vào túi đột nhiên xoay người đi thong thả tới bên cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm khó dò lại lần nữa hướng về phương xa không bến bờ.
“Chết tiệt!”
“Bốp.” Anh hung hăng đấm một cú vào vách tường.
Anh không ngờ tình cảm của anh đối với cô lại sâu đậm như thế, sâu đến mức làm cho chính anh điên cuồng. Không thể quên được hình ảnh cô mỉm cười cùng Hùng Lập Tân đi ra khỏi biệt thự. Cô có thể trang điểm xinh đẹp mà cười với một người đàn ông khác như thế. Vậy thì đừng hỏi sao hắn ta phải chịu thiệt thòi!
Anh gọi điện thoại cho Doãn Đằng Nhân: “Nhân!”
“Chuyện gì?” Giọng nói vui vẻ mà đùa cợt của Doãn Đằng Nhân truyền đến. “Nghe giọng cậu mệt mỏi thế, đêm qua có phải lại miệt mài quá độ hay không?”
“Đi chết đi!” Mạc Tử Bắc nhíu mày, không có một chút tâm tình để đùa cợt. “Mình tìm cậu có chuyện nghiêm chỉnh.”
“Chuyện gì?”
“Giúp mình phá sập Phong Trì!”
“Không phải chứ! Cái tên Hùng Lập Tân đó là thương nhân trẻ tuổi có danh tiếng nhất trong giới quảng cáo, tính tình lại chính trực, mình lấy lý do ác ý gì mà phá người ta đây?” Doãn Đằng Nhân cũng không muốn làm người xấu, anh ta sợ bị báo ứng.
“Giúp mình đi!” Mạc Tử Bắc nói một lần nữa.
“Nhưng mà!”
“Cậu có giúp hay không?” Mạc Tử Bắc lạnh giọng hẳn.
“Giúp! Mình giúp! Mà cậu phải nói cho mình biết nguyên nhân, mình mới làm được chứ!” Doãn Đằng Nhân muốn nhìn xem đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà khiến anh bất thường như vậy.
“Anh ta qua lại với Tiểu Bạch, mình phải diệt trừ anh ta. Nhưng lại không muốn nói mà không giữ lời bởi vì mình đã muốn đồng ý với cô ấy. Hiện tại nếu là đổi thành Doãn thị đi thu mua anh ta thì như vậy mình cũng không xem là bội ước!”
“Qua lại với tiểu bảo bối của cậu? Không phải đâu? Mình nhớ anh ta đã kết hôn rồi mà?”
“Cái gì? Kết hôn?”
“Ừ!”
“Vậy càng phải phá anh ta, cậu có làm hay không?”
“Rồi rồi! Mình sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy! Nếu sau này mà xảy ra bất trắc thì cậu phải giúp mình gánh đó!” Doãn Đằng Nhân tuổi còn trẻ mà đã học được sự giảo hoạt của mấy lão già.
“Được, không thành vấn đề!”
“Vậy được rồi! Mình sẽ lén làm cho những hợp đồng của anh ta bị cắt hết. Không có việc làm anh ta tự nhiên phải đóng cửa thôi!”
“Ừ!” Vẻ mặt Mạc Tử Bắc lo lắng, trong lòng có chút không đành lòng nhưng cuối cùng vẫn quyết định lờ đi.
“Mình thấy tâm trạng của cậu không tốt, có muốn đi uống một ly không?”
“Thôi, mình còn có rất nhiều việc phải làm.”
Cúp điện thoại, Mạc Tử Bắc ngồi xuống. Nhìn văn kiện trong tay, cả ngày hôm nay anh không có gọi điện về, cứ buộc mình phải bận bịu công việc, cố gắng quên đi sự khó chịu trong lòng. Buổi chiều tan tầm anh lại cố ý ngồi ở văn phòng trong chốc lát sau đó mới khoác áo vest chuẩn bị ra về.
Giản Tiểu Bạch vẫn không rời khỏi nhà trọ, cô ở trong phòng bếp tìm được bộ đồ ngủ 5 năm trước anh đã mua mặc lên người. Lại đem váy của mình giặt sạch rồi đem đi phơi.
Cô cũng tự nấu cơm, trong tủ lạnh có đồ ăn, lúc sáng lại có người đưa tới một ít đồ ăn, cô nghi là do Mạc Tử Bắc bảo đưa tới cho cô. Cho nên buổi chiều cô hâm lại hai món đó đang định ăn thì Mạc Tử Bắc mở cửa đi vào. Cô sợ hãi đứng lên.
Mạc Tử Bắc chớp mắt đánh giá cô một chút. Nhìn thấy hai cái điểm gò lên nơi ngực cô như ẩn như hiện ở trước mặt anh, trong lòng lại kích động, bụng dưới lại co rút. Anh thấy mình sắp thành …. chân chính rồi.
Buông túi công văn anh đi rửa tay. Giản Tiểu Bạch không tính để ý đến anh, tự ngồi xuống gạt cơm trong bát. Cô muốn nhanh chóng ăn xong sau đó né tránh anh.
Mạc Tử Bắc sau khi trở về thì ngồi đối diện với cô, lướt qua thức ăn trên bàn chậm rãi nói: “Anh cũng muốn ăn!”
“Ớ!” Giản Tiểu Bạch lườm anh một cái: “Trong cơm có độc, tốt nhất là anh đừng ăn!”
“Vậy anh ăn em được chứ!” Ý đồ xấu xa của anh vô tình làm cho bầu không khí dịu đi ít nhiều.