Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 101




“Thứ nhất anh qua lại với tôi thì không được có người phụ nữ khác.”

“Okie!”

“Thứ hai không được làm loạn phá hoại công ty của anh Hùng nữa, anh ấy đối với tôi có ơn, sau này anh sẽ biết anh ấy đối với anh ấy cũng có ơn.”

“Uhm! Mà khoan vì sao anh ta lại sẽ có ơn với anh?” Mạc Tử Bắc cảm thấy rất kỳ quái.

“Thứ ba trước khi được tôi đồng ý thì không được hôn tôi, không được tùy tiện kéo tôi đến sống chung.” Giản Tiểu Bạch thực sự đỏ mặt nói điều thứ ba.

Mạc Tử Bắc sửng sốt: “Em nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cái gì mà Hùng Lập Tân có ơn với anh chứ?”

Anh liên tục truy hỏi khiến Giản Tiểu Bạch hơi hận không thể cắn đầu lưỡi mình, sớm muộn gì cô sẽ bị những lời mình lơ đãng nói ra hại chết mất thôi.

“À không, là anh Hùng đối với tôi có ơn cho tôi công việc. Nếu không có anh ấy không biết tôi có thể sống tới ngày nay hay không, cả bọn nhỏ ở cô nhi viện cũng không biết có thể sống tới nay hay không. Mấy năm nay anh ấy đều đem tiền anh ấy tích cóp được quyên góp cho cô nhi viện. Người tốt như vậy không nên bị đối xử không công bằng.”

“À!” Mạc Tử Bắc hai tay khoanh trước ngực, tựa lưng vào ghế: “Nếu anh cũng quyên góp tiền thì em có thể giảm kỳ hạn điều thứ hai cho anh không?”

“Ơ!” Giản Tiểu Bạch nuốt nuốt nước miếng: “Không được!”

Mạc Tử Bắc lại ý vị thâm trường nở nụ cười. Anh phải làm người khống chế thế cục, làm sao có thể dựa theo lời cô nói mà làm chứ? Ha ha anh bắt đầu thực chờ mong những ngày về sau.

“Vậy được rồi! Chúng ta ăn cơm nhanh đi! Nếu em không ăn thì anh không thể cam đoan anh sẽ giữ lời mình nói đâu đấy!” Mạc Tử Bắc xấu xa uy hiếp.

“Anh!” Giản Tiểu Bạch cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.

“Vậy đúng rồi.”

Hai người sau khi dùng cơm thì không muốn ở lại nữa, lúc đi ra hành lang dài của nhà hàng thì tình cờ gặp phải Doãn Đằng Nhân, anh ta cùng Túc Nhĩ Nhiên đi về hướng bên này. Nhìn thấy Doãn Đằng Nhân Mạc Tử Bắc rất kinh ngạc.

“Nhân, hôm nay không mang bạn gái theo hả?”

Doãn Đằng Nhân đột nhiên nhìn thấy bọn họ thì lại hơi đỏ mặt. Túc Nhĩ Nhiên thì trái lại rất tự nhiên đứng ở một bên, cách ăn mặc vẫn trung tính như vậy.

“Mạc, trùng hợp nhỉ, hai người cũng tới đây ăn cơm?”

Sau đó Doãn Đằng Nhân khoác vai Mạc Tử Bắc, cười với Giản Tiểu Bạch: “Cô Giản, cho mượn cậu ta một chút!”

Giản Tiểu Bạch lườm anh ta một cái, không để ý tới, cười cười với Túc Nhĩ Nhiên.

“Chào cô Túc!” Giản Tiểu Bạch đánh tiếng chào hỏi.

Túc Nhĩ Nhiên hơi ngẩn ra, tiện đà gật đầu mỉm cười nhưng không nói gì. Giản Tiểu Bạch trề trề môi. Đúng là một cô gái lãnh đạm, vì sao gần đây mình toàn gặp phải mấy cô gái lạnh nhạt thế nhỉ? Cả cái cô Ứng Tiểu Thuần kia cũng vậy.

Bị kéo sang một bên, Mạc Tử Bắc rất khó hiểu: “Sao vậy?”

“Cậu nói đúng rồi. Mạc này, mình đang bị báo ứng.”

“Vì sao?”

“Gần đây mình bắt đầu bị liệt dương!”

“Không phải chứ?” Mạc Tử Bắc chau mày, đột nhiên lại bật cười: “Cậu là không phải nửa đời trước đã dùng thứ đó đến hỏng rồi chứ?”

“Đi chết đi!” Doãn Đằng Nhân ai oán nhìn anh: “Haizz! Mình bắt đầu chán đám oanh oanh yến yến này. Đột nhiên mình thấy thực vô nghĩa nhưng mà mình lại bắt đầu cảm thấy một người khác có chút thú vị.”

“Ai?”

Doãn Đằng Nhân liếc mắt ra Túc Nhĩ Nhiên đang ở xa xa, Mạc Tử Bắc theo tầm mắt anh ta nhìn qua: “Tiểu Túc?”

“Ừ! Mình phát hiện mình vừa nhìn thấy cô ấy đã nghĩ chuyện đó. Còn khi ở bên những cô khác mà trong đầu chỉ cần hiện lên cái gương mặt lạnh nhạt đó của cô ấy là mình lại bắt đầu thấy khó mà động đậy.”

“Ha ha, tiểu Túc là chân mệnh thiên nữ của cậu rồi! Tiểu tử cậu cũng gặp phải rồi. Thái độ của cô ấy đối với cậu thế nào?” Mạc Tử Bắc nhìn không ra ý tứ của tiểu Túc.

“Cô ấy không để ý đến mình!” Vẻ mặt Doãn Đằng Nhân cũng nhanh chóng trở nên tủi thân muốn chết.

“Cậu không phải rất gọi chuyện trêu cho con gái vui vẻ sao?”

“Mấu chốt là cô ấy không phải một cô gái bình thường. Cậu đã từng gặp cô gái nào làm vệ sĩ chưa? Mình trêu không được, cũng đánh không lại, hức hức mệnh mình sao mà khổ quá!” Doãn Đằng Nhân giả bộ thực suy sụp.

Mạc Tử Bắc liếc mắt một cái đã nhìn thấu mánh khóe của anh ta: “Cậu đánh không lại cô ấy? Có quỷ mới tin! Là không nỡ chứ gì!”

“Hắc hắc! Mạc, cậu với cô Giản trở lại kết cục tốt đẹp rồi hả?”

“Gần vậy!” Ánh mắt Mạc Tử Bắc không tự giác nhìn về phía Giản Tiểu Bạch cũng dịu dàng rất nhiều.

“Không biết khi nào thì mới có thể chân chính ở bên nhau.”

“Cô ấy còn chưa ly hôn?”

“Haizz! Cô ấy căn bản chưa kết hôn!” Mạc Tử Bắc dường như nhớ tới cái gì đó: “Cậu giúp mình tìm người điều tra một người tên Mai Thiếu Khanh.”

“Chưa kết hôn? Mai Thiếu Khanh?” Doãn Đằng Nhân gật đầu: “Biết rồi, mình giúp cậu điều tra. Chưa kết hôn không phải rất tốt sao? Càng dễ qua lại.”

“Mình phát hiện càng để ý càng khó khống chế, cứ như đây là báo ứng cho loại đàn ông như bọn mình ấy!”

“Cậu cầu hôn cô ấy chưa?” Doãn Đằng Nhân hỏi.

“Chưa!” Mạc Tử Bắc lại đưa mắt nhìn Giản Tiểu Bạch. “Trước mắt mình còn chưa có quyết định này!”

“À! Cậu nói xem cô gái giống tiểu Túc thì thích cái gì?” Doãn Đằng Nhân đã suy nghĩ khổ sở rất lâu mà vẫn chưa nghĩ ra theo đuổi tiểu Túc thì cần tặng quà gì.

“Không biết, mình thấy cô ấy vô dục vô cầu, người như thế khó trêu nhất.” Mạc Tử Bắc lắc lắc đầu tiếc cho bạn tốt. “Đời này của cậu cũng gặp hạn rồi sao?”

“Haizz! Ôi dào! Không biết nữa!” Doãn Đằng Nhân ngượng ngùng: “Giúp mình giữ bí mật! Cô ấy còn chưa biết!”

“Cậu chưa nói hả?” Mạc Tử Bắc rất kinh ngạc. “Tiểu Túc còn chưa biết?”

“Ừ! Mình muốn bàn với cậu trước rồi mới ra tay!” Doãn Đằng Nhân chớp mắt: “Đừng có nói cho ai biết, chỉ cậu dòi hỏi thôi đấy!”

“Không thành vấn đề!” Mạc Tử Bắc phất tay.

Sau đó hai người mới tách ra, Mạc Tử Bắc trở lại bên cạnh Giản Tiểu Bạch: “Đi thôi!”

Vẫy chào Túc Nhĩ Nhiên, Giản Tiểu Bạch đi theo sau Mạc Tử Bắc, nhỏ giọng nói thầm: “Cái tên đó nói gì với anh?”

“À!” Mạc Tử Bắc nhíu chặt mày sau đó nở nụ cười. “Không có gì, bọn anh hẹn gặp nhau thôi!”

Mạc Tử Bắc ôm lấy Giản Tiểu Bạch, đi lái xe. Kế tiếp anh đưa cô đi rất nhiều chỗ vui chơi, mua sắm, đi dạo phố, ăn uống. Năm năm qua đây là lần đầu tiên Giản Tiểu Bạch thư giản như vậy, cũng lần đầu tiên rời xa con trai lâu như vậy. Hai ngày không gặp cô trong lòng rất khó chịu, cũng rất nhớ.

Vì thế cô nói với Mạc Tử Bắc: “Tối nay tôi có việc, đưa tôi về trước đi!”

Mạc Tử Bắc nghĩ đến ba điều quy ước của cô nên vẫn nhịn xuống gật đầu. “Được rồi anh đưa em về trước, ngày mai lại tới đón em.”

Giản Tiểu Bạch muốn tận dụng thời gian buổi tối đến gặp Thiên Thiên, đã lâu như vậy rồi cô rất nhớ con.

Chia tay ở dưới lầu, Giản Tiểu Bạch lên lầu buông đồ xuống sau đó đi rửa mặt. Thấy Mạc Tử Bắc chắc là đã đi xa vì thế cô lại ra khỏi cửa chuẩn bị gọi xe. Bởi vì con ngõ nhỏ quá sâu nên lúc Mạc Tử Bắc vừa từ trong rẽ ra thì vừa lúc nhìn thấy Giản Tiểu Bạch lên taxi. Anh thấy rất lạ, đã trễ thế này cô còn muốn đi đâu? Sau đó ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đi theo sau chiếc taxi đó.

Trên xe Giản Tiểu Bạch vẫn không phát hiện ra anh, cô chỉ một lòng lo lắng cho con trai làm sao còn nghĩ được nhiều như vậy. Nửa đường cô gọi điện thoại cho Lâm Hiểu Tình nói cô muốn đến gặp Thiên Thiên. Lâm Hiểu Tình bảo để Hùng Lập Tân ở chân núi chờ cô bởi vì hiện tại anh ta cũng vừa lúc đang trên đường về.

Giản Tiểu Bạch bảo lái xe dừng ở chân núi rồi cô gọi điện thoại cho Hùng Lập Tân. Mạc Tử Bắc vừa dừng xe ở xa xa liền thấy cô gọi điện thoại. Ánh mắt anh nhìn thẳng chằm chằm vào hình bóng của cô, biểu cảm trên mặt nháy mắt u ám hẳn.

Lúc này một chiếc xe dừng ở bên cạnh cô, Giản Tiểu Bạch mỉm cười đi lên ghế bên cạnh tài xế. Cơn phẫn nộ lan tràn trên mặt Mạc Tử Bắc, anh không chút suy nghĩ nhấn chân ga đuổi theo. Sau đó anh đi theo xe mãi cho đến khu biệt thự trên núi, khi đến trước một căn biệt thự rất đẹp thì xe dừng lại, cửa chậm rãi mở ra cho xe đi vào.

Không có ai phát hiện ra Mạc Tử Bắc đi theo sau, Hùng Lập Tân xuống xe, hai người vừa nói vừa cười đi vào biệt thự. Gương mặt Mạc Tử Bắc lúc này đã phủ lên một màn sương lạnh như băng.

Cô dám lừa anh! Cô qua lại với gã này! Tức chết mất!

Mạc Tử Bắc vốn muốn bỏ đi nhưng anh không cam lòng, muốn vọt vào, nhưng sau khi suy nghĩ lại quyết định ngồi lại trong xe chờ cô đi ra. Anh muốn nhìn xem sau khi đi ra cô sẽ nói gì.

Bên trong Giản Tiểu Bạch tiến vào, Thiên Thiên đang ở chơi xếp gỗ.

“Con trai!” Giản Tiểu Bạch chưa nói gì đã muốn khóc, ngồi xổm xuống vẫy con trai.

“Mẹ! Mẹ đi đâu vậy? Mẹ không nhớ Thiên Thiên sao?” Thiên Thiên buông đồ xếp gỗ chạy tới ôm cổ của cô. “Mẹ, con nhớ mẹ với ba lắm!”

“Ừ! Con trai ngoan, mẹ cũng rất nhớ con!” Giản Tiểu Bạch hôn lên gương mặt con trai an ủi nói: “Con trai này, con ở chỗ mẹ Hiểu Tình một thời gian nhé. Hiện tại mẹ có việc phải giải quyết chờ giải quyết xong lại đến đón con, được không?”

“Bảo bối mới đến chỗ mẹ Hiểu Tình hai ngày đã muốn về, mẹ thật đau lòng đó!” Lâm Hiểu Tình giả vờ lau nước mắt.

Thiên Thiên lại quay lại, hôn lên mặt cô: “Mẹ Hiểu Tình đừng đau lòng. Thiên Thiên thích mẹ nhưng lại càng thích mẹ con hơn!”

Con nít sẽ không nói dối nhưng lời nói thực sự đau lòng, Lâm Hiểu Tình cảm động áp môi hôn lên mặt cậu nhóc một cái rồi lại thở dài một hơi: “Haizz! Mình đã chờ không nổi, muốn có cục cưng của mình lắm rồi.”

Giản Tiểu Bạch đi qua vỗ vỗ vai cô: “Đừng buồn, bây giờ còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội!”

“Ừ!” Lâm Hiểu Tình buông Thiên Thiên ra. “Bảo bối ngoan, con đi chơi một lát đi, mẹ muốn nói chuyện với mẹ con một chút.

Thiên Thiên nhìn Giản Tiểu Bạch, cô cười ý bảo cậu nhóc đi vì thế liền ngoan ngoãn đi chơi.

Hùng Lập Tân lên lầu hai thay quần áo, Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình ngồi ở trên sô pha nói chuyện phiếm.

“Bây giờ cậu tính sao? Sao mình lại nghe cậu thành anh ta?”

“Đi bước nào tính bước đó thôi. Mình hy vọng vì Thiên Thiên mà có thể được anh ấy theo đuổi cho nên đã đề ra ba điều quy ước. Hiện tại trong lòng mình rất rối, anh Thiếu Khanh đi rồi, mình có chút áy náy, cũng không biết anh ấy đi đâu. Chuyện Thiên Thiên, Mạc Tử Bắc còn chưa biết mà mình cũng không muốn anh ấy biết. Ít nhất hiện tại không muốn.”

Lâm Hiểu Tình gật đầu đã hiểu. Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, Giản Tiểu Bạch an ủi con trai một chút liền chuẩn bị rời khỏi. Lâm Hiểu Tình bảo Hùng Lập Tân đưa cô đi. Vì thế hai người ở qua bốn mươi phút sau lại đi ra.

Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm bóng dáng Giản Tiểu Bạch, toàn thân bao phủ hơi thở nguy hiểm tối tăm. Dường như cảm giác được hơi lạnh từ đâu đó, Giản Tiểu Bạch xoay người đưa mắt nhìn ra ngoài cửa lớn, sau đó đứng sựng bên cửa xe Hùng Lập Tân.