"Nếu như vậy... Chẳng phải là sẽ vĩnh viễn không tìm được sao?"
Mộc Uyển nắm tay Mộ Tử Khanh, cô thật sự rất sợ. Lỡ như vì chuyện tập tài liệu mật đó mà anh xảy ra chuyện gì bất trắc thì... thì cô và Bánh Bao Nhỏ phải làm sao đây?
Chuyện lúc nãy, cô đã tự mình chứng kiến. Rose bị bắn chết, nhưng lại không nhìn thấy người bắn là ai. Như vậy thôi cũng đủ để người khác biết, những tay bắn tỉa của bọn chúng tài giỏi đến mức nào rồi. Người của bọn chúng thì có mặt ở khắp mọi nơi. Họ làm sao mà biết được, ai là ai...
Bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt. Tất cả đều giống như rơi vào một mê cung không có lối ra. Làm sao mới giải được câu đố này đây.
"Tử Khanh! Chúng ta... Chúng ta đừng dính đến truyện này nữa được không?"
"Mộc Uyển! Bây giờ chúng ta không thể quay đầu nữa rồi. Trò chơi của bọn chúng đã bắt đầu, chúng ta chỉ có hai lựa chọn. Một là trở thành kẻ săn mồi, hai là trở thành con mồi của chúng."
"Nhưng mà..."
"Anh biết em đang lo lắng điều gì. Nhưng dù cho anh không giữ tập tài liệu ấy thì chúng ta cũng sẽ bị cuốn vào thôi."
"Anh ... anh nói vậy là sao?"
"Anh cần chút thời gian để kiểm chứng. Mộc Uyển, em... phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Sự thật phía sau, có thể em sẽ không chấp nhận nổi."
Bàn tay mềm mại siết chặt lấy tay anh. Còn có bí mật gì liên quan đến cô nữa vậy? Bao nhiêu chuyện mà cô biết, cũng đã đủ làm cô rối rắm. Bây giờ... anh lại nói sự thật gì nữa đây...
Bầu không khí nặng nề bao trùm lấy tất cả bốn người bên trong. Nếu như đã biết tới Dark Organization thì cũng có nghĩa là bọn họ cũng không thoát khỏi liên can. Nhưng kể ra thì cũng vui đấy chứ, hồi hộp và tò mò một chút thì cuộc sống mới thú vị hơn. Mặc Đình Kiên khua tay, giọng nói nhẹ nhàng không chút lo lắng nói:
"Bỏ đi bỏ đi! Chuyện của ngày mai thì để mai hẵng tính. Bây giờ thì cứ sống cho trọn vẹn một ngày hôm nay đi đã."
Tương lai là chuyện không ai có thể biết trước, vậy thì hà cớ gì phải nghĩ tới cho nhọc lòng. Cứ sống cho trọn ngày hôm nay đi đã. Đối tốt với bản thân mình một chút, yêu thương người bên cạnh nhiều hơn một chút. Nếu mai này có xảy ra chuyện gì bất trắc thì ít ra cũng sẽ không hối hận vì ngày hôm nay, mình đã sống trọn vẹn một ngày.
Lời của Mặc Đình Kiên nói quả thực là rất có lí. Giờ có lo lắng hay sợ hãi thì cũng thể thay đổi được gì. Thời gian đã qua không thể quay trở lại, chuyện xảy ra rồi thì dù có hối tiếc cũng không làm lại được. Sợ hãi và u sầu cũng chỉ làm cho những người thân bên cạnh thêm lo lắng mà thôi.
Nếu đã như vậy thì cần gì phải khổ sở. Chuyện gì đến thì nhất định sẽ đến thôi. Không sớm thì muộn, nói đến cùng thì chính là không thể trốn tránh. Nếu đã không thể trốn tránh vậy thì cứ bình tĩnh mà đối mặt thôi.
Ba người kia đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Mộc Uyển và Mộ Tử Khanh. Nắm chặt lấy tay cô, Mộ Tử Khanh dịu dàng hỏi:
"Có sợ không?"
"Lúc trước thì có, còn bây giờ thì hết rồi."
"Ừm... Đừng lo, tất cả mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Chỉ cần anh luôn ở bên cạnh em thì dù có chuyện gì em cũng không sợ."
Sóng gió cũng được, nguy hiểm cũng được. Chỉ cần có anh bên cạnh thì tất cả đều là không đáng nói tới. Anh và cô đã lỡ mất bốn năm, khó khăn lắm mới có thể trở về bên nhau. Lần này, dù có sóng to gió lớn thế nào thì đôi tay này cũng tuyệt đối sẽ không buông ra.
Phong ba bão táp, cô có anh bên cạnh. Nguy hiểm gian nan, anh có cô để làm động lực cố gắng. Trời kia có sập xuống, cô cũng cũng nhất định sẽ chống cùng anh.
Một ngày chủ nhật, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, họ lại cùng nhau trải qua hết một ngày thật trọn vẹn. Tiếng cười đùa của Bánh Bao Nhỏ, tiếng nói cười rôm rả của những người vừa lạ vừa quen bống chốc khiến mọi âu lo chợt tan biến. Còn sống được một ngày thì hãy vui vẻ và hạnh phúc hết trọn ngày hôm ấy. Lưu giữ lại tất cả mọi khoảnh khắc ở bên cạnh những người thân yêu, đó là việc làm ý nghĩa nhất.
Nắng tắt đêm buông, một ngày cuối tuần với đầy đủ mọi dư vị cũng đã sắp kết thúc. Mọi người chào tạm biệt nhau rồi nhà ai nấy về. Căn nhà của Mộ Tử Khanh lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.
Cẩn thận đặt bé con xuống giường, Mộc Uyển cúi người hôn nhẹ lên má con gái. Với cô bây giờ, Bánh Bao Nhỏ là quan trọng nhất. Dù có phải đánh đổi mọi thứ để đổi được sự bình yên cho bé, cô cũng bằng lòng đổi.
Một lực kéo kéo cô đứng dậy. Xoay người cô đối diện với ánh mắt của mình, Mộ Tử Khanh nói nhỏ vào tai cô:
"Anh mệt rồi!"
"Vậy thì đi nghỉ đi."
"Không! Anh muốn em!"
Đôi môi mỏng hôn phủ lên môi cô, bàn tay to lớn siết chặt lấy vòng eo mảnh mai kia. Anh hôn cô thật sâu như thế muốn chiếm đoạt hết tất cả hơi thở của cô vậy. Mộc Uyển nhẹ đẩy anh ra, giọng nói đứt quãng:
"Đừng... Con ngủ..."
"Vậy chúng ta về phòng mình đi."
Không để cô có cơ hội phản đối, anh ôm ngang bờ eo nhỏ nhắn rồi bế cô lên. Mộc Uyển ôm lấy cổ anh, hai người đi về phòng của Mộ Tử Khanh. Đặt cô xuống chiếc giường êm ái, anh nằm đè lên cơ thể mảnh mai của cô. Ánh mắt dịu dàng nhưng lại pha lẫn chút điên cuồng nhìn cô, bờ môi mấp máy nói với cô mấy lời mật ngọt:
"Còn nhớ không? Căn phòng này... chúng ta đã từng..."
"Nhớ! Tất nhiên là em nhớ."
"Mộc Uyển, bốn năm rồi, em có biết anh nhớ em lắm không?"
"Em cũng rất nhớ anh. Tử Khanh..."
"Mộc Uyển..."
Ánh mắt hai người nhìn nhau với vô vàn những biểu cảm khó có thể diễn tả bằng lời. Cúi người hôn lên môi cô, cả hai cùng trao cho nhau một nụ hôn thật nhẹ nhàng mang đầy nhung nhớ. Bốn năm rồi anh không chạm vào phụ nữ. Bốn năm rồi cô chưa từng rung động với bất kỳ ai. Bốn năm rồi, bốn năm xa cách dài đăng đẳng nhưng trong lòng họ vẫn giữ trọn tình yêu của mình dành cho đối phương.
Buông môi cô ra, anh nhỏ giọng thì thầm nói với cô mấy lời không biết xấu hổ.
"Người anh em của anh không đợi được nữa rồi. Vợ à... Anh muốn em... muốn ăn em thật sạch sẽ..."