Trước cửa nhà hàng còn lại Tô Dĩ Thần và Dương Uyển Đồng. Nhìn Mộc Uyển bị "bắt" đi mất, Uyển Đồng đưa mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
"À... Tôi cũng về đây."
"Lên xe!"
"Hả???"
"Lên xe tôi đưa cô về."
"A... Không, không cần đâu! Hẵng còn sớm, tôi muốn đi dạo một chút."
Tô Dĩ Thần nhíu mày nhìn biểu cảm ngớ ngẩn của cô. Cô gái này là muốn trốn anh đây mà. Đêm qua ôm anh khóc, lại còn ôm anh ngủ. Vừa quay lưng một cái là liền nói không quen. Cô là cho rằng anh đây là người dễ dãi như vậy sao.
"Cô lợi dụng tôi xong rồi thì liền muốn phủi sạch trách nhiệm sao?"
"Hả? Cái gì cơ? Tôi lợi dụng anh lúc nào? Phủi sạch trách nhiệm gì?"
"Nhớ lại xem, đêm qua, là ai ôm tôi khóc? Còn có..."
"Stop! Dừng lại! Được rồi, tôi thua. Giờ anh muốn gì?"
Khoé môi người nào đó kéo ra một nụ cười. Nhìn cô gái trước mặt, anh hằng giọng nói:
"Cũng không có gì. Tôi cũng đang muốn đi dạo, đi cùng đi."
"Ò! Đi... Thì đi."
Uyển Đồng lườm anh một cái. Anh tưởng cô sợ anh chắc? Còn khuya nha.
Đường phố đông đúc, có một đôi nam thanh nữ tú đang sánh bước đi cùng nhau trên vỉa hè. Vài cánh hoa kèn hồng khẽ bay bay trong gió, rơi rụng xuống hai người. Khung cảnh bỗng chốc trở nên vô cùng lãng mạn.
Uyển Đồng im lặng, cô cúi mặt nhìn bóng hai người đang in hàng trên đó. Một cao một thấp, nhìn cũng xứng đôi lắm nhỉ. Tiếc là...
"Nghĩ gì vậy?"
"Hửm!!!"
"Sao không nói chuyện?"
"Biết nói gì bây giờ?"
Bước chân anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước cách đó không xa. Thấy anh dừng lại, Uyển Đồng cũng không đi nữa. Cô nhìn anh, rồi lại nhìn theo hướng tầm mắt ấy. Chỉ là khi cô còn chưa kịp nhìn thấy gì thì đã bị anh kéo đi. Cô ngạc nhiên hỏi:
"Anh làm cái gì vậy?"
"Tôi bận! Đi về thôi."
"Thì anh đi đi lôi tôi theo làm gì?"
Cô hất tay anh ra, biểu cảm tỏ ra không hài lòng. Tô Dĩ Thần nhíu mày nhìn cô, bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô rồi nói:
"Tôi không thể để cô về một mình được. Đi thôi."
"Anh kì lạ thật đó. Có chuyện gì mà tôi không thể biết sao?"
"Đừng nhìn..."
Nhưng muộn mất rồi...
Khi cô quay lại nhìn, xuất hiện trong mắt cô là Lâm Nhất đang tay trong tay hạnh phúc sánh bước bên cô vợ mới cưới. Tự dưng Uyển Đồng cảm thấy thật khó thở...
"Đã bảo đừng nhìn."
Trước khi hai vợ chồng Lâm Nhất đi tới, anh kéo cô vùi mặt vào ngực mình. Bàn tay ấm áp xoa xoa đầu cô.
"Nếu nhìn thấy mà đau lòng... Vậy thì đừng nhìn nữa."
Những cánh hoa hồng kèn rơi rơi trong gió, rơi xuống nơi hai người đang đứng. Trong khung cảnh lãng mạn ấy, có một cô gái vùi mặt vào lòng người thanh niên mà khóc...
___________
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà của Mộ Tử Khanh. Mộc Uyển ngơ ngác hỏi anh:
"Sao lại tới đây?"
"Thì về nhà."
"Nhưng mà..."
"Yên tâm, anh đã đón ba và Bánh Bao Nhỏ tới đây rồi."
"Nhưng tại sao lại đột ngột vậy?"
"Ở nhà anh chẳng phải sẽ tiện hơn sao?"
Mộc Uyển im lặng. Anh nói cũng có lí lắm. Thôi ở đây cũng vẫn tốt hơn.
Khi hai người đi vào nhà, Bánh Bao Nhỏ đã ngủ, chỉ còn lại Mộc Thanh ngồi trên ghế sofa mà ngóng trông chờ cửa. Nhìn thấy ông đang chờ, Mộ Tử Khanh bỗng dưng thấy thật ấm lòng. Hoá ra, cảm giác có người đợi cửa lại bình yên đến vậy.
"Ba!"
"Về rồi hả?"
"Sao ba không ngủ đi."
"Hai đứa chưa về, sao ba ngủ được."
Mộc Uyển đi về phía ông, cô ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay đã có lớp da nhăn:
"Ba! Công việc của con hơi bận, để ba phải lo rồi."
"Haizzz! Con gái cũng lớn rồi..."
"Ba! Trễ lắm rồi, ba đi ngủ đi."
"Ừm! Hai đứa cũng ngủ sớm đi."
Bóng lưng gầy gầy của ông đi về phòng ngủ. Mộc Uyển nhìn theo bóng lưng ấy, tự dưng trong lòng lại thấy có chút bình yên. Cuộc đời của cô, hạnh phúc lớn nhất chính là được làm con gái của ông.
Mộ Tử Khanh bước tới, nắm lấy tay cô rồi hai người đi lên tầng. Bước vào phòng ngủ của Bánh Bao Nhỏ, trái tim của cô và anh đều bị cục cưng nhỏ làm cho tan chảy cả rồi. Bước tới bên cạnh giường ngủ của con gái, Mộ Tử Khanh mỉm cười, đưa tay ra xoa xoa bầu má mềm mềm kia.
"Coi chừng làm con thức đó."
"Con gái chúng ta đáng yêu giống như em vậy."
"Tất nhiên rồi."
Cô vểnh mặt lên tự hào. Nhìn cái bộ dạng đắc ý của cô, anh không nhịn được mà bật cười. Hai người họ, đều là người quan trọng nhất trong lòng anh. Dù mai đây bầu trời trong xanh kia có sập xuống, bản thân anh thương tích đầy mình, anh cũng nhất định phải bảo vệ họ chu toàn.
Kéo cô ôm vào lòng mình, anh siết chặt lấy cô. Cảm giác bình yên này liệu có thể kéo dài được bao lâu nữa đây?
Bí mật đó lại bị anh biết được rồi. Chỉ là vô tình thôi, không ngờ tới, bản thân mình lại biết được một sự thật chẳng mấy vui vẻ gì. Liệu khi cô biết được sự thật đó, cô có đủ dũng khí để đứng vững hay không?
"Tử Khanh, anh sao vậy?"
"Anh... Hỏi em một câu được không?"
"Ừm..."
"Nếu có một ngày, em phát hiện ra người yêu thương em nhất lại là người lừa dối em nhiều nhất thì em sẽ làm gì?"
"Em... Không biết, nhưng chắc chắn sẽ rất đau lòng."
Người mình tin tưởng nhất lại lừa dối mình. Cảm giác đó, nghĩ tới thôi cũng đã thấy lạnh lẽo trong lòng...
Mộ Tử Khanh thở dài, đôi mắt u sầu nhìn con gái nhỏ đang say ngủ. Ánh trăng vàng le lói trên bầu trời yên ả. Đêm bình yên là thế, nhưng ai có thể biết trước được rằng, liệu ngày mai, bầu trời có bất chợt nổi trận phong ba hay không...
Hôn nhẹ lên mái tóc cô, anh thì thầm khẽ nói:
"Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, em chỉ cần nhớ, anh sẽ luôn là điểm tựa cho em."
"Thật không?"
"Dù anh có mình đầy thương tích thì anh cũng sẽ bảo vệ em và con đến hơi thở cuối cùng."
"Anh nói gì vậy?"
"Không có gì! Chỉ là tự dưng lại có suy nghĩ vậy thôi."
Cô vòng tay ôm lấy anh, dựa đầu vào lòng ngực ấm áp ấy mà nói:
"Mộ Tử Khanh, hứa với em một chuyện được không?"
"Chuyện gì?"
"Nếu mai này thật sự có sóng gió, anh hãy để em cùng anh đối diện có được không?"
"Mộc Uyển..."
"Sóng gió phong ba em không sợ. Khó khăn nguy hiểm thế nào em cũng không quan tâm. Em chỉ muốn được đứng cạnh anh, cùng anh đối diện với tất cả... Tử Khanh, đừng đẩy em ra có được không?"
Vòng tay ôm anh siết chặt hơn một chút. Cô ở trong lòng anh lặng lẽ rơi nước mắt. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng đáp một tiếng:
"Được!"