Bánh Bao Nhỏ đang ngồi trên chiếc xích đu, cô bé cứ đưa mắt nhìn ra cửa. Cô bé đang chờ, chờ "chú" tốt bụng đi tìm ba cho mình. Mộc Thanh nhìn cháu gái, trong lòng ông toàn ngọt ngào. Đi tới bên cạnh bé con, ông mỉm cười hỏi bé:
"Con đang đợi mẹ sao?"
"Dạ không..."
"Vậy thì con đang làm gì đó?"
"Con đợi chú tốt bụng. Chú ấy nói sẽ tìm ba cho con."
Mộc Thanh thở dài nhìn bé con. Thật là đáng thương.
"Bánh Bao Nhỏ! Con thích chú đó không?"
"Dạ có!"
"Vậy... nếu chú đó là ba con thì con có vui không?"
"Có ạ! Chú ấy rất tốt, nếu như chú, chú là ba con thì tốt quá."
Xoa đầu đứa cháu gái bé bỏng của mình, ông thật mong sao hai người họ có thể gương vỡ lại lành. Như vậy thì Mộc Uyển sẽ không đau lòng, Mộ Tử Khanh cũng không đau khổ, Bánh Bao Nhỏ sẽ có đủ cả ba và mẹ.
Từ phía xa, một bóng người cao cao đi tới. Vừa nhìn thấy, Bánh Bao Nhỏ đã lập tức chạy về phía người kia.
"Pa pa!"
Will cười rạng rỡ, ngồi xổm xuống dang tay ôm lấy bé con. Bốn năm qua ở bên cạnh cô bé, Will thật sự đã xem bé con là con gái của mình rồi. Cô bé đáng yêu như vậy, thử hỏi ai lại không yêu thương được chứ.
"Pa pa! Có chú tốt bụng đến nói sẽ tìm ba cho con đó."
"Chú tốt bụng?"
Will nhìn sang Mộc Thanh, ông mỉm cười nói:
"Là Tử Khanh!"
"À! Con cũng vừa mới gặp anh ta ở Thiên Âu."
"Will! Mộc Uyển đâu?"
"Cậu ấy đi với anh ta rồi."
"Tốt rồi!"
"Bác trai, bọn họ sẽ ổn thôi."
Họ ổn!
Tất cả đều sẽ ổn thôi.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Will lấy điện thoại ra nhìn. Màn hình hiện lên một dãy số, Will nhíu mày, biểu cảm đặc biệt nghiêm túc. Đưa bé con cho Mộc Thanh, Will vội vã đi ra một góc khác rồi mới nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trung trầm ổn. Chẳng biết ông ta nói gì nhưng Will rất nghiêm túc lắng nghe với một thái độ cung kính.
"Đã rõ! Tôi sẽ lập tức tìm cơ hội liên lạc với Herry."
Tắt máy, đôi mắt xinh đẹp của Will hiện lên một tia phức tạp. Herry! Người này là ai? Anh ta, có liên quan đến chuyện này sao...
_________
Mộ Tử Khanh và Mộc Uyển đang trên đường trở về nhà. Sau tất cả mọi sóng gió, họ biết bản thân mình yêu người kia nhiều đến nhường nào. Lạc mất nhau một lần, tuyệt đối sẽ không để lạc mất nhau thêm một lần nào nữa.
Bánh Bao Nhỏ đang tưới nước cho mấy cây hoa trước sân nhà. Nhìn thấy anh và cô đi tới, bé con liền lập tức chạy về phía hai người. Nhìn dáng dấp bé nhỏ đang chạy trên đôi chân ngắn cũn, trong lòng anh lại dâng lên một niềm hạnh phúc chẳng thể nói thành lời. Cảm giác đó tựa hồ như được nhìn thấy ánh mặt trời giữa mùa đông lạnh giá.
Cả hai đều cùng ngồi xuống, cùng dang tay đón bé con. Chỉ là điều mà Mộc Uyển không ngờ tới nhất chính là... Thay vì chạy đến ôm cô, bé con này lại chạy đến xà vào lòng anh.
Mộ Tử Khanh vui vẻ bế con gái lên, anh cưng chiều hôn lên má cô bé một cái. Bé con ôm lấy cổ anh, miệng nhỏ chúm chím nói với anh:
"Chú! Chú tìm được ba cho con chưa?"
"Chú tìm được rồi!"
"Thật ạ! Chú giỏi quá."
Nhìn hai người một lớn một nhỏ, vui vẻ hòa hợp, cười cười nói nói, cô cảm thấy lòng mình đầy xót xa. Lẽ ra con gái của cô xứng đáng có được một gia đình trọn vẹn. Chỉ vì cô cố chấp, không tin tưởng anh mà phải để bé con chịu thiệt thòi, cô thật có lỗi.
Mộ Tử Khanh quay sang nhìn cô, thấy được nét buồn trên gương mặt xinh đẹp ấy, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Bàn tay này anh đã từng buông ra một lần, chỉ một lần đó cũng đủ để anh đau đến chết đi sống lại rồi. Lần này, dù phong ba bão táp thế nào thì anh cũng nhất định sẽ không buông ra.
Siết chặt tay cô, anh mỉm cười dịu dàng nói:
"Đều qua cả rồi! Đừng nghĩ về nó nữa."
"Được!"
Một nhà ba người sánh bước đi vào trong. Mộc Thanh đứng trước cửa đều đã nhìn thấy hết mọi chuyện. Ông xúc động quá, cuối cùng thì sau cơn mưa, bầu trời cũng đã hửng nắng.
"Ba!"
"Tốt! Tốt rồi! Mau... Mau vào nhà đi."
Mưa đã tạnh, trời đã mở nắng. Đi qua hết những đau khổ, thứ họ nhận được chắc chắn sẽ là bình yên.
Đặt bé con ngồi xuống ghế, Mộ Tử Khanh ngồi xuống trước mặt bé con. Hai bàn tay to lớn nắm lấy hai bàn tay nhỏ xíu bao trọn trong lòng bàn tay mình, anh nhỏ giọng hỏi:
"Bánh Bao Nhỏ, con muốn gặp ba không?"
"Có ạ!"
"Ừm... Nếu chú là ba của con thì con có vui không?"
Bé con đột nhiên im lặng. Đôi mắt to tròn nhìn anh thật lâu.
"Chú, chú thật là ba của con sao?"
"Ừm... Ba là ba của con. Con gái... Ba xin lỗi!"
Đôi mắt trong veo ửng đỏ, cô bé mếu máo, nước mắt đã chảy xuống. Quay sang nhìn Mộc Uyển, bé con nói trong tiếng nấc:
"Mommy! Chú này là ba con thật sao?"
Mộc Uyển ngồi xuống trước mặt bé, cô đưa tay lên lau nước mắt cho bé con. Nhìn thấy bé như vậy, trái tim cô như vỡ nát cả ra.
"Bánh Bao Nhỏ, đây là ba của con. Mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt, để con phải thiệt thòi."
Bé con ngơ ngác nhìn hai người trước mặt. Chú tốt bụng này là ba của bé sao?
"Ba..."
Giọng nói non nớt thốt ra phá nát mọi bức tường phòng bị vững chắc nhất. Mộ Tử Khanh ôm chặt bé con trong lòng, anh khóc, cô khóc, Bánh Bao Nhỏ lại càng khóc to hơn. Ôm lấy cổ anh, bé nghẹn ngào nói:
"Ba... Bánh Bao Nhỏ có ba rồi!"
Lời bé nói thật khiến cho người ta xót xa. Con nhà người ta vừa mới sinh ra thì đã được bảo bọc trong lòng của ba mẹ. Còn Bánh Bao Nhỏ sinh ra, lại chỉ có vòng tay ấm áp của mẹ mà không cảm nhận được chút tình thương nào của ba. Mặc dù Will luôn xem cô bé như con gái mà yêu thương, nhưng cũng chỉ là người dưng, làm sao có thể sâu sắc được.
Người ta nói, con gái chính là bảo bối trong cuộc đời của người làm cha. Ngày con chào đời, ba là người khóc nhiều nhất. Nhìn con từng chút từng chút một trưởng thành, ba là người hạnh phúc nhất. Nhìn con gái chịu khổ, ba là người đau lòng nhất. Ngày con gái đi lấy chồng, ba là người không nỡ buông tay nhất...
Anh đã không thể đón con gái chào đời, không thể nắm tay con đi những bước chân đầu tiên. Nhưng quãng đường sau này, anh sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất cho bé con của anh.
"Ba ơi! Bánh Bao Nhỏ thương ba."