Tình Nhân Bé Nhỏ Của Mộ Thiếu

Chương 3: 3: Không Mong Gặp Lại




Chiếc Bugatti La Voiture Noire sang trọng rời khỏi bãi đậu xe của bệnh viện. Lái xe chưa được bao lâu thì anh đã nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn của cô đang khập khiễng bước đi. Đôi mắt tĩnh lặng âm thầm quan sát cô gái nhỏ, Mộ Tử Khanh thật sự rất muốn biết, cô lấy đâu ra cái can đảm để đối đầu với anh vậy chứ.

Chiếc xe chậm chạp lăn bánh, anh vẫn ung dung ngồi trong xe mà quan sát cô. Đột nhiên anh lại cảm thấy có chút tò mò với người trước mặt. Cô là loại người như thế nào nhỉ? Là thật sự chê tiền của anh hay là dùng cách này để gây chú ý với anh? Dù nhìn kiểu nào thì cũng không giống như là đang diễn kịch. Hay cô thật sự là ghét bỏ những người như anh...

Khó khăn lắm Mộc Uyển mới đi được đến đây. Nhưng mà chân của cô đau quá, thật sự là không thể đi tiếp. Cô cũng không thể gọi cho ba mình vì ông ấy mà biết chuyện thì sẽ càng lo lắng nhiều hơn.

Ngồi xổm xuống đất, Mộc Uyển đưa tay xoa nhẹ lên phần cổ chân bị đau. Cô tự dưng lại muốn khóc quá, sao cô lại vô dụng quá vậy?

Bóng đen cao lớn phủ xuống người cô. Mộc Uyển ngước mặt lên nhìn, người kia đứng ngược sáng nhưng bóng tối vẫn không thể giấu được sự đẹp trai phóng túng của anh ta. Mộ Tử Khanh cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo đối diện với đôi mắt uất ức của cô thật lâu. Chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy có chút không nỡ khi nhìn thấy vẻ mặt này của cô.

"Lên xe!"

"Không cần!"

"Vậy cô muốn đi bộ về sao?"

"Mặc kệ tôi, liên quan gì đến anh?"

"Cứng đầu cứng cổ."

"Không cần anh bận tâm."

Mộ Tử Khanh có chút buồn bực. Từ trước đến nay, phụ nữ muốn ngồi vào xe của anh đếm không xuể, vậy mà cô nhóc này lại năm lần bảy lượt từ chối, lại còn với thái độ cực kì chán ghét. Cái cảm giác này thật là kì lạ.

Mộc Uyển đứng lên, bước thấp bước cao mà đi về phía trước. Dù về tới nhà có là sáng hôm sau đi nữa thì cô cũng không muốn lên xe của loại người dùng tiền mà che mắt thánh như anh. Cô tuy nghèo nhưng có lòng tự trọng, hơn nữa trên đời này, tiền không thể mua được tất cả.

Mộ Tử Khanh im lặng nhìn theo cái bóng lưng nhỏ nhắn kia mà lại thấy có chút thích thú. Anh thật muốn xem thử, cô là thật sự chán ghét hay là cố tình chán ghét. Người ta nói, trên đời này, thứ không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền. Để anh xem, bao nhiêu tiền thì có thể mua được cô.

Cổ tay bị ai đó giữ lại. Mộc Uyển quay đầu nhìn lại phía sau. Gương mặt đáng ghét của Mộ Tử Khanh lại xuất hiện trong tầm mắt cô.

"Buông ra!"

"Lên xe!"

"Không!"

"Một...!"

"Buông..."

"Hai...!"

"Buông tôi ra! Á..."

Cơ thể nhỏ nhắn bất ngờ bị anh vác lên vai. Mộc Uyển hoảng loạn khua tay múa chân để phản kháng. Nhưng với chút sức lực của cô thì có thể làm được gì cơ chứ, chẳng khiến anh có chút cảm giác nào.

Nhét cô vào trong xe, Mộ Tử Khanh lạnh lùng đóng cửa thật mạnh. Anh đi vòng qua ngồi vào ghế lái. Vậy nhưng cô gái kia vẫn không từ bỏ ý định chống đối anh.

"Cho tôi xuống."

Anh cảm thấy mình sắp điên vì cô rồi. Tại sao lại không ngoan ngoãn nghe lời anh, chống đối như vậy, động tay động chân không thấy mệt hay sao?

"Cho tôi xuống..."

Mộ Tử Khanh tức giận, anh mạnh mẽ chống tay lên cửa xe, ép cô dựa sát vào ghế. Đôi mắt lạnh lùng nhìn cô như muốn giết người ngay lập tức. Giọng nói u ám gằn từng chữ một.

"Còn làm loạn nữa thì đừng trách tôi."

Mộc Uyển bị cái bộ dạng hung dữ của anh doạ sợ rồi. Cô ngoan ngoãn ngồi im, không nói thêm một câu nào nữa. Thấy cô không làm loạn nữa, tự dưng lại thấy vui vẻ, không nhịn được mà bật cười.

"Địa chỉ?"

"309, hẻm 147 đường Bắc Sơn!"

Nhìn cô một lúc, anh khởi động xe rời đi. Cô gái này thật là có bản lĩnh chọc giận người khác.

"Tôi thắng rồi! Mặc Đình Kiên, lần này không được trốn!"

"Uầy, tôi trốn bao giờ đâu."

"Không trốn thì đi thôi."

"Hừm... Cái tên Mộ Tử Khanh chết tiệt, chỉ giỏi hại tôi."

Tô Dĩ Thần nhếch môi lên cười. Lần đầu tiên anh thấy bộ dạng này của Mộ Tử Khanh. Cái bộ dạng kiên trì với một người...

Chiếc xe lăn bánh, Mộc Uyển ngồi trên xe im lặng không nói câu nào, đôi mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Đường phố đã vắng người, cả bầu không khí liền trở nên bình yên đến lạ. Cô thích cảm giác này, cảm giác cả thế giới như đều đang say ngủ để cho cô có thể sống thật với bản chất của mình.

"Mộc Uyển!"

Cô ngạc nhiên quay lại nhìn Mộ Tử Khanh, anh vừa mới gọi tên cô sao?

"Cô nhìn cái gì?"

"Sao anh biết tên tôi?"

"Chẳng phải tôi là người đưa cô vào bệnh viện sao?"

Mộ Tử Khanh có chút buồn cười. Cô cũng mau quên thật nhỉ! Anh đưa cô vào bệnh viện, người thanh toán viện phí là anh. Giờ lại hỏi sao anh biết tên cô... Nên nói cô ngu ngốc hay là nói cô vô tư đến vô tội đây.

Cảm thấy bản thân có chút buồn cười. Mộc Uyển ngại ngùng nhìn sang chỗ khác. Biết tên thì có sao, cũng bình thường thôi mà.

Không thấy cô trả lời, Mộ Tử Khanh cũng thôi không hỏi nữa. Cứ như thế, hai người im lặng suốt dọc đường đi. Dừng lại trước con hẻm 147, anh quay sang nói với cô.

"Nhỏ quá xe không vào được."

"Để tôi xuống đây được rồi."

Mở cửa xe bước xuống, anh vòng qua mở cửa cho cô. Chẳng biết nghĩ gì, anh lại đưa tay ra làm điểm tựa cho cô đứng lên.

"Chỉ đường đi."

"Đường gì?"

"Đường vào nhà cô."

"Không cần!"

"Đừng có cải bướng."

Mộc Uyển ném cho anh cái nhìn chán ghét. Bàn tay nhỏ nhắn đưa lên chỉ về phía trước.

"Đi thẳng, quẹo phải là tới."

"Đi thôi!"

Mộ Tử Khanh dìu cô đi vào. Lần đầu tiên anh đi đến một nơi như thế này. Anh bắt đầu có chút tò mò với cô gái này rồi đây.

"Tới nhà tôi rồi!"

Mộ Tử Khanh nheo mắt nhìn căn nhà nhỏ trước mặt. Nhà của cô... đơn sơ thế này sao? Xem ra cô cũng không phải con nhà khá giả gì. Vậy thì tại sao lại còn không lấy tiền của anh?

"Cảm ơn anh! Anh đi được rồi."

Mộc Uyển không chút lưu tình mà lên tiếng đuổi người. Mộ Tử Khanh lườm cô một cái như đang cảnh cáo.

"Cô vào đi!"
"Ò! Tạm biệt... Không mong gặp lại."

Mộc Uyển mở cổng, chậm chạp đi vào. Nhìn thấy cô đã vào nhà, Mộ Tử Khanh mới quay lưng đi. Cô gái này thật ra là người như thế nào???

"Không mong gặp lại sao? Ha... sẽ còn gặp nhiều lần."