Tình Nhân Bé Nhỏ Của Mộ Thiếu

Chương 28: 28: Đừng Nháo Để Tôi Ôm Em Ngủ Đih Nhẹ




Mộc Uyển ngẩn mặt đối diện với anh, trong đôi mắt lấp lánh ấy, anh nhìn thấy chút dư vị ngọt ngào vẫn còn đọng lại ở đó. Hai bàn tay mềm mại đặt trên ngực anh, cô hơi dùng sức đẩy nhẹ anh ra.

Mộ Tử Khanh im lặng, anh không biết cô đang muốn làm gì nữa. Trước ánh mắt mơ hồ của anh, cô đưa tay kéo khoá, chiếc váy mỏng manh cứ như thế mà rơi xuống khỏi cơ thể cô. Không dừng lại ở đó, cô cởi luôn cả chiếc áo nhỏ ra, trả lại sự tự do cho nơi đầy đặn nhất vươn mình lên đầy kiêu hãnh. Mộ Tử Khanh nhíu mày, nhìn cơ thể người thiếu nữ đang phô bày trước mặt mình.

"Chẳng phải anh muốn cơ thể này sao?"

"Em có biết mình vừa làm gì không?"

Cô lại im lặng. Tiến lên một bước, cô nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn. Nụ hôn nửa vời của cô lại giống như một mồi lửa châm vào quả bom nổ chậm, làm cho nó cứ thế mà bùng nổ.

Đẩy nhẹ cô dựa vào vách tường, một tay anh đỡ lấy đầu cô. Đôi môi mỏng tham lam hôn xuống, nuốt trọn lấy những dư vị ngọt ngào của cô. Bàn tay kia cũng không chịu yên phận, bắt đầu tìm đến những nơi nhạy cảm nhất để kích thích dục vọng trong cô.

Chẳng mấy chốc, trong phòng tắm đã trở nên vô cùng nóng bỏng khiến người ta khó chịu vô cùng. Sàn nhà trơn bóng phản chiếu lại những hình ảnh khiến người ta không thể không đỏ mặt. Trên vách tường trong phòng tắm, Mộc Uyển đứng dựa lưng vào tường, hai cánh tay mềm mại ôm lấy cổ người đối diện.

Hai cơ thể dán chặt vào nhau, hai đôi môi trao nhau nụ hôn cuồng nhiệt. Bàn tay to lớn của anh liên tục nắn bóp một bên ngực căng tròn của cô khiến cô không nhịn được mà kêu lên một tiếng. Mộ Tử Khanh rời khỏi môi cô, anh tham lam hôn xuống chiếc cổ trắng ngần rồi dừng lại ở một bên ngực còn lại của cô.

Đầu lưỡi ướt át l.i.ế.m nhẹ một vòng quanh ngọn núi nhấp nhô ấy. Anh mở miệng ra ngậm lấy một bên ngực cô mà l.i.ế.m mút. Bàn tay to lớn lại không ngừng xoa nắn một bên ngực còn lại. Hứng chịu những sự kích thích từ môi lưỡi và bàn tay ma thuật của anh, cô khẽ rên nhẹ một tiếng. Ngẩn mặt lên nhìn đôi má đỏ ửng của cô, anh cong môi lên cười.

"Em như vậy lại càng khiến tôi muốn dày vò em hơn."

"Ưm..."

Đầu ngực bị anh m.ú.t chặt. Anh còn cắn chặt lên đầu ngực cô một cái khiến cô kêu lên vì đau. Nghe tiếng kêu của cô, ngọn lửa t.ì.n.h trong lòng anh lại bộc phát dữ dội. Anh lại hôn cô, nụ hôn cuồng bạo đầy sự chiếm hữu. Bàn tay to lớn rời khỏi ngực cô, anh lần xuống dưới, xoa nhẹ cái bụng phẳng phiu của cô.

Mộc Uyển khẽ rùng mình khi thứ nóng bỏng của anh cứ không ngừng ma sát vào bụng cô. Cảm giác khi nó chạm vào vừa khiến cô khó chịu lại vừa làm cô tò mò thích thú.

"A..."

Cô giật mình kêu lên khi bàn tay anh chạm vào nơi hạ thể của mình. Cô bắt đầu muốn né tránh thì cơ thể lại bị anh dùng lực siết chặt. Anh nhìn cô, trong ánh mắt toàn là sự ham muốn chiếm hữu.

"Em không chạy được nữa đâu."

"Đừng... Ưm..."

Anh lại hôn xuống, ngăn hết những lời mà cô chưa kịp nói. Bàn tay hư hỏng lại tiếp tục công việc của mình, nhẹ nhàng xoa xoa lên nơi nhạy cảm đó. Khi anh chạm vào, Mộc Uyển giật nảy mình, tựa như có một luồn điện vừa xẹt ngang qua cơ thể cô. Bàn tay mềm mại nắm lấy cổ tay anh giữ chặt, cô nửa muốn đẩy anh ra, nửa lại muốn anh tiếp tục.

"Sao hả? Không chịu được nữa sao? Cảm giác này có thích không hả?"

"Mộ Tử Khanh... Có phải... Có phải chỉ cần tôi cho anh cơ thể này thì... Thì anh sẽ cho tôi tiền đúng không?"

Anh không trả lời, chỉ dùng một ánh mắt phức tạp nhìn cô. Cô thật sự... vì tiền nên mới ra sức thoả mãn anh sao?

"Mộc Uyển, em ngủ với tôi chỉ là vì tiền thôi sao?"

"Đúng vậy! Tôi rất cần tiền."

"Nếu tôi không cho em thì sao?"

"Anh..."

Mộ Tử Khanh bật cười, anh cũng nhích người rời khỏi cơ thể cô. Anh nhìn cô, nhìn cô thật lâu. Lâu đến nỗi Mộc Uyển có thể nhìn thấy được sự đau khổ trong đáy mắt anh.

Dứt khoát đi ra ngoài, anh trở lại với một chiếc khăn bông lớn. Kéo cô về phía mình, anh lấy khắn quấn ngang ngực che chắn lại cơ thể cho cô. Mộc Uyển vẫn chưa hiểu chuyện gì thì anh đã lạnh lùng lên tiếng.

"Ra ngoài!"

"Mộ Tử Khanh..."

"Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi."

Giọng nói phát ra không mang theo chít hơi ấm nào khiến Mộc Uyển có chút hoảng sợ. Cô cắn nhẹ môi dưới, cứ im lặng đứng đó chẳng dám đối diện với ánh mắt đầy tục giận kia.

Nhìn thấy cô có vẻ hoảng sợ, anh hít vào một hơi sâu, nén lại hết sự tức giận của mình, anh lại nhẹ giọng nói với cô.

"Ra ngoài đi, lau người cho khô đừng để bị cảm lạnh."

"Còn anh?"

"Không cần lo cho tôi. Trong tủ có quần áo của tôi, lấy tạm một chiếc áo mà mặc vào."

"Nhưng mà..."

"Ra ngoài!"

Anh thật sự nổi giận rồi.

Cô cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ đi ra ngoài. Khi cô bước ra ngoài, cánh cửa bị anh mạnh mẽ đóng lại, tạo nên một thứ âm thanh khiến người ta sợ hãi. Nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa, cô cảm thấy trái tim mình lại nhói lên. Cô... cô làm anh tổn thương rồi sao?

Một lúc sau...

Mở cửa bước ra ngoài, Mộ Tử Khanh dửng dưng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Anh quấn trên người chiếc khắn tắm đi về phía chiếc giường êm ái rồi ngồi xuống. Lấy ra một điếu thuốc, anh châm lửa lên. Rồi chẳng biết nghĩ chuyện gì, anh lại lẳng lặng dập tắt nó rồi vứt vào chiếc gạt tàn. Nhìn sang bên kia, cô gái đó từ lúc anh đi ra cho tới bây giờ, cô hình như chẳng có làm gì khác.

"Qua đây!"

Không có tiếng trả lời, cũng không có bất kỳ động tĩnh nào. Mộ Tử Khanh tự hỏi, chẳng lẽ anh đáng sợ đến vậy sao?

"Không qua? Cô không cần tiền nữa à?"

Chần chừ một lúc, cô vẫn quyết định đi về phía anh. Mộ Tử Khanh bất lực nhìn ngắm trước mặt mình, bàn tay to lớn kéo tay cô ý bảo cô ngồi xuống.

"Nằm xuống đi."

"Anh muốn làm gì?"

"Đó là chuyện của tôi. Nằm xuống."

Cô ngoan ngoãn làm theo. Khi cô đã nằm im trên giường, anh với tay tắt đèn. Cả căn phòng chỉ còn lại chút ánh sáng mơ hồ của chiếc đèn ngủ.

Nằm xuống bên cạnh cô, anh kéo cô ôm vào lòng mình, để cho cô gối đầu lên tay anh.

", Ngủ đi!"

"Anh..."
"Đừng nháo, để tôi ôm em ngủ đi."

"Mộ Tử Khanh..."

"Yên tâm, tiền tôi nhất định sẽ cho em...