Kiều Ninh như suy tư gì đó gật đầu, liền dời tầm mắt về phía Hứa Nguyện đang đứng trên sân khấu.
Lúc này đèn sân khấu đã mở lên, ánh đèn mờ nhạt nhu hòa bao phủ trên người cô, làm khuôn mặt cô nhiều thêm vài phần quyến rũ cổ điển. Cô vừa mới điều chỉnh xong ghế dựa và độ cao microphone, Minh Châu đã chậm rãi đi tới. Cậu thâm tình nhìn Hứa Nguyện, đưa đàn ghi-ta cho cô.
Hứa Nguyện mỉm cười với cậu. Sau khi nhận đàn ghi-ta liền cúi đầu ngón tay trắng mềm lướt trên dây đàn, một giai điệu nhẹ nhàng động lòng người uốn lượn chảy xuôi trong không gian yên tĩnh của quán bar.
Sau đó cô nhẹ nhàng mở miệng hát:
Ánh trăng ở đôi mắt của anh
Mặt trời ở lòng em
Bây giờ em hát bài hát này
Ohh chỉ vì anh
Đây là bài
Viết một bài hát của Thuận Tử, giai điệu đơn giản tinh tế, rất thích hợp để đệm đàn. Giọng dịu dàng của Hứa Nguyện hát bài nhẹ nhàng tinh nghịch này lại có cảm giác tươi mát.
Minh Châu nhìn Hứa Nguyện, mơ hồ về lại mùa hè năm ấy lần đầu tiên nhìn thấy cô, gió ấm thổi tấm rèm phòng học nhạc phấp phới, dưới ánh mặt trời ấm áp sau buổi trưa, cậu thấy khuôn mặt thanh tú, con ngươi trong trẻo của Hứa Nguyện, còn có cảm giác tươi mát toả từ trong ra ngoài. Thời gian dường như dừng lại, khoảnh khắc đó giống như một bức tranh đẹp đẽ.
Kiều Ninh cũng lặng lẽ đứng dậy, đứng ở một bên khác của Hứa Nguyện.
Kỳ thật tính của Hứa Nguyện không thích xuất hiện trước đám đông. Mặc dù chỉ có ba người nghe, cô vẫn cảm thấy ngại ngùng, không tự chủ được cúi đầu, trái lại càng có cảm giác mê người như tỳ bà che nửa mặt.
Hầu kết Kiều Ninh khẽ nhúc nhích, cô gái nhỏ của anh đúng là đa tài đa nghệ làm người yêu thích. Có điều dáng vẻ ngây thơ nhưng mê người này sau này không thể để những người khác thấy nữa.
Mà Hạ Lăng hết sức chuyên chú nhìn Hứa Nguyện đang đàn hát, còn nhìn không chớp mắt Minh Châu và Kiều Ninh. Trong lòng miêu tả ba người này, công chúa, kỵ sĩ, còn có ác long…
Muốn quên hết ưu phiền
Có được không
Anh hiểu lòng em thiêu đốt
Bởi vì anh bởi vì anh
Lúc Hứa Nguyện đang ngân nga câu bởi vì anh cuối cùng, Minh Châu và Kiều Ninh đều như là bị tiếng đàn của cô lay động, thật lâu chưa bình tĩnh lại.
Hứa Nguyện ngẩng đầu nhìn về phía ba người họ, Minh Châu còn đang hoảng hốt ngây người, Kiều Ninh cũng chưa thấy đủ.
Hạ Lăng lại là người phản ứng đầu tiên, nhiệt liệt vỗ tay.
Lúc này, Minh Châu và Kiều Ninh đều tiến lên một bước, vươn tay ra với Hứa Nguyện. Hứa Nguyện không nghĩ nhiều, trước tiên đưa đàn ghi-ta cho Minh Châu, lại đưa tay cho Kiều Ninh.
Kiều Ninh khẽ cười, nắm tay cô nói: “Như vậy tôi cũng bộc lộ tài năng với mọi người!”
Hứa Nguyện tò mò: “Anh biết đánh đàn?”
Kiều Ninh lắc đầu: “Không, anh biết pha rượu!” Nói xong anh nhìn về phía Minh Châu: “Có thể mượn quầy bar của cậu dùng một chút không?”
Kỳ thật Minh Châu muốn từ chối Kiều Ninh, nhưng nể mặt Hứa Nguyện, cậu vẫn gật đầu.
Kiều Ninh đi vào quầy bar, chọn mấy bình rượu, sau đó bắt đầu dời đi.
Nhìn tư thế của Kiều Ninh, Hứa Nguyện có chút xấu hổ. Tuy rằng tư thái của Kiều Ninh lịch thiệp, nhưng sao pha rượu ở chỗ này lại nghiêm túc như đang ở phòng thí nghiệm hóa học chế thuốc thế kia.
Có điều vẻ mặt nghiêm túc kia lại đặc biệt hấp dẫn, Hứa Nguyện nhìn gương mặt đó liền bắt đầu nóng lên.
Lúc Hứa Nguyện nhìn đông nhìn tây, Kiều Ninh đã lưu loát pha xong một chén rượu. Anh đẩy ly rượu về phía Hứa Nguyện, lịch thiệp nói: “Ưu tiên nữ giới!”
Ly rượu cocktail này rất đẹp, xanh như đại dương. Hứa Nguyện ngửi hương rượu nhàn nhạt liền bắt đầu có một chút men say.
Cô cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm nho nhỏ, ngay sau đó bật cười: “Thật ngọt!” Nói xong cái miệng nhỏ uống tiếp.
Cô uống xong ly này, Kiều Ninh lại pha một ly cocktail màu vàng rực rỡ. Anh đẩy ly rượu về phía Hạ Lăng và Minh Châu, khách khí nói: “Nếm thử đi!”
Hạ Lăng cười hì hì cầm lấy ly rượu, vỗ vai Minh Châu: “Tớ chỉ có thể không phụ lòng rồi!” Nói xong liền uống một hơi cạn sạch.
Từ lúc uống rượu, Hạ Lăng liền hưng phấn mở nhạc, lôi kéo Minh Châu và Hứa Nguyện tâm sự, mà Kiều Ninh không buồn hé răng làm bartender, tiếp tục lặng lẽ giúp bọn họ pha đủ loại rượu phong cách khác nhau.
Hạ Lăng và Hứa Nguyện vốn dĩ chưa ăn cơm, hơn nữa cocktail tác dụng chậm. Không bao lâu, Hạ Lăng liền bắt đầu lung lay, còn Hứa Nguyện thì cầm ly rượu cười khờ khạo.
Minh Châu không ngờ hai người sẽ say nhanh như vậy, sợ sau đó lại làm loạn gì, nhanh chóng tới đỡ Hạ Lăng nói với Hứa Nguyện: “Hai người không thể uống nữa!”
Kết quả Hạ Lăng vùng ra: “Uống, tớ còn muốn uống, không say không về!”
Kiều Ninh rời khỏi quầy bar, ôm Hứa Nguyện đang mơ mơ màng màng, nhàn nhạt nhìn Minh Châu: “Trông thế này hôm khác chúng ta lại tụ họp!”
Minh Châu một bên ấn Hạ Lăng muốn nhảy nhót lung tung, một bên không nề hà gật đầu: “Vậy nhờ anh chăm sóc Hứa Nguyện!”
“Được, yên tâm, cô gái của tôi, đương nhiên tôi sẽ chăm sóc!” Kiều Ninh nói xong, khom người đỡ Hứa Nguyện đi ra ngoài.