Lúc Hứa Nguyện ở trong phòng nhìn đông nhìn tây, cửa phòng lạch cạch một tiếng bị mở ra.
Kiều Ninh ở trong nhà mình rất tuỳ ý nên đương nhiên không có thói quen gõ cửa. Kết quả làm Hứa Nguyện đang hết đường xoay xở bị hoảng sợ.
Cô giống như con nai con bị giật mình, trợn đôi mắt to đen láy nhìn về phía Kiều Ninh. Vừa mới tắm gội xong da thịt còn ẩm ướt, lại bởi vì bò lên bò xuống tìm quần áo mệt đến thở hồng hộc, chờ ý thức được người đến là Kiều Ninh thì trong nháy mắt vừa ủy khuất vừa hoảng loạn mà cắn môi dưới.
Môi đỏ, mặt đào hoa, quyến rũ đáng yêu không cần phải nói. Mà áo choàng tắm to rộng màu trắng kia lại khoác trên người cô khiến Hứa Nguyện giống như một con gấu bắc cực lông xù nhỏ, mặt cô phúng phính bé bằng bàn tay, làm Kiều Ninh hận không thể ngay lập tức ôm người vào trong lòng yêu thương một phen.
Anh cũng vừa mới đi rửa mặt, tuốt lại từ đầu tới chân, tóc còn chưa hoàn toàn khô, dáng vẻ lười biếng dựa vào khung cửa.
Mà Hứa Nguyện lại bị phần tóc hơi dựng trên đầu Kiều Kinh hấp dẫn, sau kho ngơ ngác nhìn một lúc lâu liền muốn duỗi tay làm xẹp xuống.
Kiều Ninh cong môi lên: “Em thích nhìn anh như vậy sao?”
Lời này vừa nói ra, Hứa Nguyện càng thêm bối rối đỏ cả mặt, vuốt tóc nói gần nói xa: “Học trưởng, anh có thấy quần áo của em không?”
Kiều Ninh gật đầu đi tới bên Hứa Nguyện: “Đồ ngày hôm qua đều không thể mặc nữa, anh đã chuẩn bị đồ mới cho em, lát nữa sẽ đưa tới.”
Vừa dứt lời, Kiều Ninh đã đi tới trước mặt Hứa Nguyện, duỗi tay bế cô lên.
Hứa Nguyện giật mình kêu lên, đôi tay theo bản năng ôm vai của anh, đối diện với đôi mắt sáng trong lại có vài phần hài hước, ấp a ấp úng nói: “Học trưởng, anh để em xuống đi, em có thể tự mình đi!”
Lông mày Kiều Ninh hơi nhíu lại, thong thả nói: “Anh biết, nhưng em không đi giày, anh không nỡ…”
Kiều Ninh dùng thâm trầm chậm rãi nói xong mấy chữ này, mặt Hứa Nguyện nóng đến có thể chiên trứng gà, cô nói năng lộn xộn: “Học trưởng, đây là khách sạn… Em… Bên ngoài còn có người…”
“Cái gì còn có người?” Kiều Ninh mày nhăn lại: “Chỗ này là nhà của anh!”
Hả? Nhà mà giống như khách sạn?
Không đợi Hứa Nguyện suy nghĩ kỹ, Kiều Ninh đã ôm cô ra khỏi phòng,.
Lúc đi qua hành lang, Hứa Nguyện gặp vài người mặc đồng phục người giúp việc cúi đầu chào Kiều Ninh. Cô thật sự ngượng ngùng, chôn chặt mặt ở trước ngực Kiều Ninh. Cẳng chân và bàn chân cũng hận không thể rúc vào trong áo choàng tắm để không bị ai thấy..
Hứa Nguyện giấu đầu lòi đuôi nhìn không thấy trên mặt Kiều Ninh vẫn luôn treo ý cười nhàn nhạt.
Hai người ở trong biệt thự cao cấp giống như mê cung đi thật lâu, rốt cuộc đi tới một nhà kính trồng hoa nh nhỏ ngập ánh mặt trời.
Hứa Nguyện cảm giác bị Kiều Ninh ôm lâu như mấy thế kỷ, tựa như xuyên qua thành treo Babylon cổ đại, nhưng vì thẹn thùng coi vẫn luôn không dám phát ra tiếng. Chờ Kiều Ninh bế cô tới bàn ăn trong nhà kính, cô nhìn bàn đồ ăn phong phú cầu kỳ, do dự nói: “Học trưởng, ăn xong quần áo liền sẽ đưa tới sao? Em… Em không thể trốn học…”
Kiều Ninh không chút hoang mang cầm dao nĩa, nhàn nhạt nói: “Cuối tuần em cũng có tiết sao?”
Hả? Hứa Nguyện lúc này mới nhớ ra, đúng nhỉ, ngày hôm qua là thứ sáu, hai ngày này là cuối tuần đầu tiên từ khi khai giảng.
Cô ngượng ngùng cười: “Không có, em nhớ lầm…”
Kiều Ninh gật đầu: “Vậy là tốt rồi, món ăn có hợp khẩu vị không?”
Vốn dĩ tối qua Hứa Nguyện không có ăn cái gì, buổi sáng lại lăn lộn một vòng, bụng đói kêu vang. Bây giờ chỉ là cho cô một cây cải trắng, một cái bánh bao cũng là trân châu phỉ thúy, huống chi là món ăn của nhà Kiều Ninh có thể so với món ăn trong nhà hàng cao cấp.
Hứa Nguyện vẫn luôn gật đầu, bởi vì cô từ nhỏ được dạy lúc ăn và ngủ không nói chuyện. Cho nên bữa sáng này cô ăn vô cùng đoan trang lại hết sức chuyên chú.
Chờ khi cô ăn xong bữa chính, cầm muỗng nhỏ múc món ngọt mới phát hiện hình như Kiều Ninh đã sớm ăn no, biếng nhác dựa trên ghế, khoanh tay ở trước ngực, thản nhiên nhìn cô ăn.
Cái ánh mắt này giống như đang nhìn cái gì nhỉ?
Giống đang nhìn thú cưng anh yêu thích.