Tình Này Nảy Sinh Suốt Ngần Ấy Thu

Chương 5: Đến muộn rồi




• Tại dinh thự Doãn gia

Về phía Vân Tố Như bà ta khi nghe Doãn Miên gọi và nói chuyện với Doãn Yến Mặc liền hốt hoảng, mắt trợn tròn há hốc mồm kinh ngạc vì bà ta nghĩ rằng tên sát thủ nói đã bắn trúng, lúc đó đang ở trong rừng , ít người qua lại nên cũng lành ít dữ nhiều, sự mất tích của Doãn Yến Mặc có lẽ cũng là một điều tốt nhưng giờ đây hắn đang khoẻ mạnh và hơn cả là đang nói chuyện với Doãn Miên.

Mặc dù đã xử lí bên phía tên sát thủ xong xuôi hết rồi nhưng gương mặt bà ta tái mét vì lo lắng sợ rằng sẽ bị điều tra ra được chân tướng.

Một lúc sau Doãn Yến Mặc về tới dinh thự Doãn gia, quản gia vào trong thông báo " Thiếu gia về rồi ạ". Vân Tố Như nghe thấy thế liền đứng ngồi không yên, tay nắm chặt cuộn tròn hình nắm đấm. Bà ta càng trở nên căng thẳng hơn khi nhìn thấy Doãn Yến Mặc chậm rãi bước vào và dần tiến tới chỗ Doãn Miên.

" Bố gọi tôi về gấp là có chuyện gì quan trọng vậy?"_ Doãn Yến Mặc vẻ mặt không vui hỏi

" Sao con có thể nói chuyện với bố với giọng điệu như vậy?"_ Vân Tố Như gằn giọng lên tiếng. Sau đó liền giả vờ hỏi han tình hình của Doãn Yến Mặc với vẻ đầy lo lắng "Mấy ngày nay con đã đi đâu sao không về vậy ít ra cũng gọi điện về nhà chứ"

" Tôi đi đâu thì bà phải là người hiểu rõ nhất chứ"

Nghe tới đây Vân Tố Như có hơi hoảng sợ, mất bình tĩnh rồi lùi về sau "Con...con nói gì vậy? Con đi đâu thì sao mẹ biết được..".

Doãn Yến Mặc nhếch miệng. Thật ra hắn chỉ thử thăm dò xem thái độ bà ta sẽ như thế nào nhưng quả là không ngờ tới, chưa kịp điều tra đã biết ai là người đứng sau chuyện này rồi. Hắn nhìn bà ta với vẻ mặt khinh khỉnh rồi xoay về phía Doãn Miên "Tôi hơi mệt, lên phòng nghỉ một chút"

Doãn Miên thở dài một hơi rồi nói" Thôi được rồi, giờ bố có chuyện gấp phải đến công ti một chuyến, tối về bố sẽ tìm con nói chuyện". Sau đó Doãn Miên thì lên xe đến công ti, còn Doãn Yến Mặc thì lên phòng bỏ lại bà ta với sự lo lắng hoang mang tột độ * Nó biết rồi sao... Không đúng, nếu nó biết thì đã nói ngay với Doãn Miên rồi... Đúng vậy, nó vẫn chưa biết đâu, đừng tự doạ mình như thế..."

Tối đến Doãn Miên không hỏi thêm bất cứ điều gì liên quan đến việc Doãn Yến Mặc tại sao lại mất tích mấy ngày nay mà chỉ sắp xếp cho Doãn Yến Mặc cùng Doãn Kình tới công ty làm việc vì ông ta biết rõ Doãn Yến Mặc rất có tiềm năng trong lĩnh vực kinh doanh, có thể hướng dẫn cho Doãn Kình...

...

• Quay trở lại căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô

Khi Khúc Tương đi học về liền chạy nhanh vào phòng Doãn Yến Mặc nhưng thấy căn phòng trống không và yên tĩnh.

Cô đi khắp nhà rồi ra ngoài sân đến sau vườn vẫn không thấy bóng dáng của Doãn Yến Mặc. Bỗng nhiên ánh nhìn của cô bắt gặp chiếc sandwich cô đã chuẩn bị cho Doãn Yến Mặc ăn còn dang dở đặt ở trên bàn ngoài sân.

Cô tiến lại gần và thấy một mảnh giấy nhỏ để dưới chiếc đĩa đựng bữa sáng, lúc này trong đầu Khúc Tương có lẽ đã ngầm ngờ ngợ được đôi phần, tay chầm chậm di chuyển về phía tờ giấy rồi khẽ cầm lên đọc.

Trong phút chốc gương mặt bỗng tối sầm lại, gương mặt xám xịt, dường như thời gian ngưng đọng lại trong thoáng chốc, cô vẫn còn đang cầm trên tay chiếc bánh mà cô ưa thích mua từ trường về để cho Doãn Yến Mặc.

Và rồi cô vào phòng ném chiếc bánh và bức thư nó vào thùng rác với vẻ đầy tức giận, Khúc Tương ngồi thụp lên giường nhỏ giọng lí nhí nói:" Có chuyện gấp cỡ nào cũng phải tạm biệt hẳn hỏi chứ". Vài ngày sau, mỗi lần đi học về cô đều mong đợi về nhà sẽ thấy Doãn Yến Mặc đến nhưng rồi một tuần rồi hai tuần trôi qua hắn vẫn không đến.

Cô rất buồn và thất vọng bởi vì trong lòng cô đã rất quý mến chàng trai mà mình vô tình cứu giúp này, cô không muốn tạm biệt một cách mơ hồ như thế...

Vài ngày sau đó, cô được ba mẹ đến đón về Los Angeles để sinh sống và thay đổi môi trường học tập tốt hơn.

Vốn ba mẹ Khúc Tương làm trong lĩnh vực kinh doanh cũng gọi là có chút tiếng tăm trong ngành. Tuy nhiên đến năm cô 10 tuổi vì việc kinh doanh gặp chút khó khăn nên mới phải gửi cô đến nhà ngoại vậy nên cô mới tạm sống ở vùng ngoại ô hẻo lánh này.

Cô đã xin ba men cho cô ở đây thêm vài ngày, một là để có thể tạm biệt các bạn ở trường đàng hoàng, hai là đợi người đó quay lại tìm mình.

Mặc dù không muốn rời đi vì cô muốn đợi Doãn Yến Mặc quay lại nhưng đã qua thêm vài ngày mà cũng chẳng thấy bóng dáng người đó.

Tựa hồ có ý nghĩ không muốn thừa nhận nhưng Khúc Tương nghĩ rằng nếu Doãn Yến Mặc có ý định tìm gặp cô thì đã không để cô phải đợi lâu như vậy.

Dầu gì cũng đã mấy tuần trôi qua rồi. Vì thế nên cô cũng đồng ý cùng ông ngoại theo ba mẹ rời đi.

1 tháng sau, đến khi Doãn Yến Mặc quay lại tìm gặp cô thì cô đã rời đi từ lâu rồi. Hắn hỏi vài người xung quanh họ đều nói ba mẹ cô đã đến đón đi từ 1 tháng trước nên hắn có hơi thất vọng.

Hắn biết hắn đã đến muộn nhưng sở dĩ hắn không quay lại sớm bởi vừa bận bịu việc học vừa bận bịu việc công ti, còn phải tạo dựng thế lực riêng cho mình nên không có thời gian. Dù sao đi nữa thì hắn cũng đã đến trễ, không kịp nói lời cảm ơn trực tiếp đến ân nhân của mình....

• 10 năm sau...