Tình Này Nảy Sinh Suốt Ngần Ấy Thu

Chương 47: Hành động vô thức




Và tất nhiên, sự xuất hiện của Khúc Tương không nằm trong dự liệu của Doãn Miên. Sắc mặt của ông ta lúc này vô cùng khó coi, nhìn chăm chăm Doãn Yến Mặc bằng ánh mắt bừng bừng tức giận:

" Hôm nay ta mời Lý gia sang đây để bàn chuyện kết hôn giữa con và Bình Nhi. Bây giờ, con đưa cô gái này đến là có ý gì?".

Trong khi Doãn Miên đang nổi đoá, Doãn Yến Mặc vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không buông tay Khúc Tương, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa, điềm đạm đáp lời:

" Ý gì thì không phải bố là người rõ nhất sao?".

" Chuyện đính hôn lần trước tôi đã không tính toán rồi mà bố vẫn làm theo ý mình. Vậy thì đừng trách sao tôi không cho bố mặt mũi ".

Sau đó hắn quay sang gia đình Lý gia đang ngồi phía đối diện mình, nói một cách lạnh nhạt:" Như các vị đã thấy, tôi đã có vợ. Hôm nay, vẫn là uổng công các vị đã tới đây một chuyến rồi ".

Lý Hữu Trung- bố của Lý Bình Nhi nghe vậy thì cho rằng Doãn gia xem gia đình mình là trò cười. Song đó còn trêu đùa tình cảm của con gái mình nên càng thêm tức giận. Lý Hữu Trung cau mày, tỏ thái độ không hài lòng quay sang phía Doãn Miên:

" Lão Doãn, chuyện này là thế nào?".

" Nếu Yến Mặc đã có vợ thì ông không nên gọi chúng tôi đến mới phải ".

Doãn Miên nghe vậy thì lúng túng, không biết phải trả lời thế nào.

Khi vừa dứt câu, Lý Hữu Trung đứng dậy hằn hộc:" Lệ Dung, Bình Nhi, về nhà ". Ngôn Tình Hay



Ngay sau khi ba người họ rời đi, cục diện ở đó càng trở nên căng thẳng.

Doãn Miên nhìn theo bóng lưng gia đình Lý Hữu Trung sắc mặt vô cùng khó coi. Ông ta quay sang Doãn Yến Mặc, quát lớn:

" Yến Mặc, con đang làm gì vậy?".

" Con đúng là làm bố mất hết mặt mũi ".

Càng căng thẳng hơn khi Vân Tố Như đứng bên cạnh nói năng châm dầu vào lửa:" Yến Mặc, con xin lỗi bố đi, ông ây cũng chỉ muốn tốt cho con ".

Không quan tâm Vân Tố Như nói gì, Doãn Yến Mặc hoàn toàn phớt lờ đi sự tồn tại của bà ta. Hắn kéo Khúc Tương đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi đi không quên đưa ra lời thông báo:" Khúc Tương là vợ tôi, và chúng tôi cũng đã đăng kí kết hôn rồi. Vậy nên những chuyện như là xem mắt sau này bố đừng nghĩ đến nữa ".

" Và cả, cũng đừng đến làm phiền cô ấy ".

" Doãn gia kết hôn im hơi lặng tiếng như vậy à, con đúng là làm càn ", Doãn Miên vừa quát tháo vừa chỉ thẳng tay vào Doãn Yến Mặc với vẻ đầy giận dữ.

Đối diện với tình hình phức tạp trước mặt, Khúc Tương đành vội vã lên tiêng giải vây nhằm điều tiết lại hoà khí, song đó để Doãn Yến Mặc bị trách cứ hay rơi vào tình thế khó xử vì mình:" Thưa bác, A Mặc không tổ chức hôn lễ vì lúc ấy cháu còn đi học ạ ".

Nghe lời giải thích của Khúc Tương, Doãn Miên thậm chí không hề nguôi ngoai mà còn tiếp tục quát lớn với vẻ đầy phẫn nộ:" Ở đây không đến lượt cô lên tiếng ".



" Bố đừng lớn tiếng với cô ấy ", Doãn Yến Mặc nghiêm túc nói.

Dù vậy, Khúc Tương vẫn đành miễn cưỡng im lặng. Nhưng Doãn Miên vẫn không dừng lại, ông ta lại tiếp tục lớn tiếng quát tháo Doãn Yến Mặc:

" Con nên nhớ vì sao con lại được sống trong nhà cao cửa rộng, ăn sung mặc sướng. Nếu như người đàn bà dơ bẩn đó không mang con đến đây vòi tiền thì con có được như ngày hôm nay không?".

" Vậy nên đừng quên thân phận của mình ".

Thoáng chốc, Doãn Yến Mặc trở nên trầm mặc, gương mặt bỗng trở nên xám xịt. Hắn e sợ sau khi cô nghe những lời này liệu có chấp nhận việc hắn là con của một người phóng đãng. Liệu rằng cô sẽ tiếp tục ở bên hắn hay sẽ rời đi.

Doãn Yến Mặc mím chặt môi, cuộn chặt tay lại. Cố gắng kìm nén sự sợ hãi và lo lắng trong lòng. Hắn không muốn mất đi cô chỉ vì điều này. Ngay sau đó, Doãn Yến Mặc khẽ liếc nhìn Khúc Tương, trong mắt hắn hiện lên một tia hy vọng rằng Khúc Tương sẽ không ghét bỏ hắn. Hắn muốn nhìn thấy phản ứng của cô.

Trong khoảnh khắc thấy được sự ngỡ ngàng, có chút kinh ngạc trong ánh mắt của Khúc Tương, trái tim Doãn Yến Mặc trong phút chốc hẫng đi một nhịp. Hắn đã cố gắng che giấu quá khứ của mình, nhưng cuối cùng thì nó cũng đã bị bại lộ.

Doãn Yến Mặc cầm tay, nhẹ nhàng trấn an cô:" Anh sẽ giải thích với em sau ", sau đó chuẩn bị đưa Khúc Tương rời đi mặc cho Doãn Miên quát tháo.

Nhưng khi cả hai vừa tiến lên một bước thì Doãn Miên hét lên:" Mày không nghe bố nói gì à, sao không trả lời?". Không những thế, Doãn Miên còn cúi người xuống, nhanh tay lấy ấm trà vẫn còn chút nóng thẳng tay quăng vào người Doãn Yến Mặc.

Phát giác được hành động của Doãn Miên, trong vô thức Khúc Tương vội vàng ôm lấy và nhắm mi mắt chắn ngang người Doãn Yến Mặc. Cô không hề rên lên một tiếng khi bị trà nóng hất vào người.

Cảm nhận được sự gồng mình ôm chặt của Khúc Tương cùng với tiếng ' Xoảng ' của ấm trà rơi vỡ. Doãn Yến Mặc giật mình đưa mắt nhìn xuống cô bằng ánh mắt kinh hãi.