Sau một hồi giằng co cùng Doãn Yến Mặc trên đường dẫn tới xe thì giờ đây, Khúc Tương rốt cục cũng ngồi bên cạnh Doãn Yến Mặc ở hàng ghế phía sau xe.
Trong thời gian chờ Sở Kiệt quay lại, hai người đã có một cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ.
Với kết quả điều tra được trước đó, Doãn Yến Mặc muốn tận dụng cơ hội này để được chịu trách nhiệm với cô thông qua việc kết hôn. Cụ thể hắn đã đưa ra một lời đề nghị vẹn cả đôi đường. Hắn nói với Khúc Tương với giọng điệu hết sức điềm đạm:" Tương Tương, chúng ta kết hôn đi ".
Khúc Tương nghe xong thì không khỏi bật cười, cô quay sang nheo mắt nhìn Doãn Yến Mặc:" Ha, kết hôn ?. Anh đùa tôi đấy à ? ".
Doãn Yến Mặc mắt đối mắt, nhìn cô với ánh mắt đầy kiên định:" Không! Anh đang rất nghiêm túc! Anh muốn chịu trách nhiệm với em ".
Dù Doãn Yến Mặc có nói gì đi chăng nữa, Khúc Tương vẫn hoài nghi hắn, cô không muốn tin hắn, một người cô chỉ mới gặp qua vài lần, cô nói:" Nếu không còn chuyện gì nữa thì sau này đừng làm phiền tôi ".
Nói xong, Khúc Tương đưa tay ra cánh cửa định sẽ rời đi thì bị giọng nói của Doãn Yến Mặc ngăn lại, hắn mím chặt môi ngồi nghiêm nghị, hạ giọng bình tĩnh:" Anh biết em đang cần tiền giúp đỡ bạn em. Tuy anh cũng không muốn dùng cách này để em chịu kết hôn với anh nhưng về chuyện của bạn em, anh có thể giúp. Anh sẽ đưa em số tiền mà em cần. Chỉ cần em có thể đồng ý kết hôn với anh."
Khúc Tương quay đầu lại, nhìn Doãn Yến Mặc với ánh mắt khó hiểu. Cô không hiểu tại sao hắn lại làm vậy. Đó là một lời đề nghị chả có ích lợi gì cho hắn.
"Anh đang uy hiếp tôi sao?", cô cau mày hỏi.
Doãn Yến Mặc lắc đầu, hắn nhẹ giọng dịu dàng:
"Anh không muốn uy hiếp em. Anh chỉ muốn giúp em. Với điều kiện là em phải kết hôn với anh ".
" Tại sao phải là tôi ", Khúc Tương nghiêm túc hỏi.
Khi cô vừa dứt câu cũng là lúc Doãn Yến Mặc đáp lại câu hỏi đó với một trạng thái hết sức bình thản, dường như đó là lẽ đương nhiên:" Bởi vì người đó phải là em ".
Câu trả lời không một chút sáo rỗng nào khiến Khúc Tương lặng người. Cô thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của người đàn ông này. Nhưng với lời đề nghị không chút thiệt thòi này cô đã có chút dao động nhưng vẫn không thể không nghi ngờ.
Khúc Tương im lặng một hồi rồi nói với giọng điệu điềm đạm:" Không chăn gối! Không kiểm soát! Không chất vấn. Kể cả như vậy, anh vẫn muốn kết hôn với tôi ? ".
Doãn Yến Mặc nhìn Khúc Tương, lời nói và ánh mắt không hề dao động :" Đúng vậy! Bất kể em có bao nhiêu điều kiện, anh vẫn muốn kết hôn với em! Chỉ duy nhất một điều anh muốn thương lượng lại ".
" Điều gì ", cô thắc mắc.
" Về các mối quan hệ xã hội. Anh không can thiệp việc em kết bạn với ai, đi đâu hay làm gì nhưng em không được hẹn hò với bất kì người đàn ông nào ngoại trừ anh ", " Giả sử nếu em có việc gì đó bắt buộc phải ở riêng với người khác giới. Em hãy nói với anh một tiếng, anh sẽ xem xét ".
Trong phút chốc, Khúc Tương cảm thấy như mình đang bị bao vây bởi một cảm giác lạ lẫm. Cô không biết đó là gì, nhưng nó khiến cô cảm thấy khó thở. Trong khi cô đã đưa ra những điều kiện khắt khe thì hắn lại chỉ có một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy. Khúc Tương tự hỏi rằng liệu rằng Doãn Yến Mặc có phải giàu quá hoá rồ rồi hay không^^. Bởi dù hắn không đưa ra yêu cầu như vậy thì vốn dĩ cô cũng sẽ không hẹn hò với người nào cả.
Lúc này, Khúc Tương có vô vàn những thắc mắc về suy nghĩ của người đàn ông này. Tuy vậy, cô vẫn không thoát khỏi sự hoài nghi của bản thân :" Tại sao anh lại đưa ra yêu cầu này".
Doãn Yến Mặc khẽ nghiêng đầu sang nhìn cô, ánh mắt ánh lên sự nghiêm túc:" Vì anh yêu em, anh muốn em là của riêng anh ".
Dường như có một luồng điện vô hình nào đó vừa sượt qua toàn thân cô khiến cô rung động trước câu nói như lời tỏ tình vừa rồi của Doãn Yến Mặc.
Khúc Tương cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, khiến cô không thể nhìn thẳng vào mắt hắn. Mặt cô trở nên đỏ ửng.
Cảm xúc này quá đổi lạ lẫm với Khúc Tương, cô chưa từng có cảm xúc này trước đây, khi đối diện với nó, cô chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng rồi, lý trí khiến Khúc Tương phải bình tĩnh lại, cô trầm tư suy nghĩ một hồi rồi nói với Doãn Yến Mặc khi tâm trí vẫn còn chút bối rối:" Khụ khụ...Tôi muốn suy nghĩ thêm về lời đề nghị của anh, cho tôi ba ngày để suy nghĩ ".
Nghe vậy, Doãn Yến Mặc khẽ cười thầm. Hắn có thể thấy rằng đây là một dấu hiệu tốt liền mỉm cười dịu dàng nói với Khúc Tương :" Được, anh chờ câu trả lời của em ".
......................
Rất nhanh thời hạn ba ngày cũng đã đến, những ngày qua Khúc Tương đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Tâm trạng của cô rất phức tạp. Liệu chuyện thật sự có đáng để đánh cược hạnh phúc của bản thân hay không.
Trong thời gian đó, Khúc Tương đã cân nhắc rất kỹ lưỡng về vấn đề này. Nhưng đứng trước mạng người, mà người đó lại là người thân của bạn thân mình, cô phải quyết định như thế nào đây.