Khi vừa về đến nhà, cô lao thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại, sau đó nằm úp mặt xuống giường. Suy tư một hồi thì Khúc Tương vẫn không thể tin rằng mình đã xảy ra loại chuyện đó với Doãn Yến Mặc. Cô đã trao đi lần đầu tiên của mình một cách mơ hồ cho một người đàn ông chỉ mới gặp qua vài lần.
Nhưng kỳ lạ thay, cô không hề có một chút cảm giác chán ghét hay ghê tởm nào. Chỉ là...cảm thấy có chút trống rỗng mờ mịt.
Đang trầm luân trong những suy nghĩ triền miên thì có tiếng điện thoại reo lên ' Reng...reng...reng '.
Khúc Tường mò mẫm chiếc điện thoại rồi nhìn vào màn hình, là Tiết Đình Đình gọi, cô có hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định nhấc máy.
" Đình Đình, có chuyện gì vậy ? ".
" Cậu còn hỏi tớ chuyện gì. Hôm qua cậu bị người đàn ông trong bữa tiệc đưa đi. Tớ đuổi theo, tới nơi thì họ không cho tớ vào. Cậu vẫn ở trong biệt thự đúng không?, tớ bên ngoài trực của cả buổi tối rồi ngủ quên trong xe mất. Cậu vẫn ổn chứ ?, hay là tớ báo cảnh sát nhé ", Tiết Đình Đình bên đầu dây bên kia thao thao bất tuyệt hét toáng lên trong vẻ lo lắng.
Nghe vậy Khúc Tương khẽ thở dài, giọng điều điềm tĩnh nói với Tiết Đình Đình:" Tớ không sao, bây giờ tớ đang ở nhà ".
Tiết Đình Đình biết Khúc Tương không có chuyện gì thì thở phào nhẹ nhõm, cô nhẹ giọng:" Ơn trời, cậu không sao thì tớ yên tâm rồi ", vừa dứt câu thì dường như ngộ ra điều gì đó, Tiết Đình Đình hoang mang hỏi Khúc Tương:" Tương, cậu nhớ hôm nay là thứ mấy không ? ".
Khúc Tương nghe xong tỏ vẻ không hiểu nhưng rồi cũng chậm rãi trả lời:" Hình như là thứ bảy ".
*Thứ bảy?? Vẫn chưa tới chủ nhật!, Không phải, đây không phải vấn đề ! *
" Cậu vừa nói thứ bảy hả?, Hôm nay còn phải đến trường, tớ không có xin nghỉ, cậu xin nghỉ chưa ?? ", Tiết Đình Đình mặt mày khẩn trương, giọng điệu gấp gáp như sắp bị lên thớt.
Còn Khúc Tương nghe xong thì giật mình, cô vội vàng nhìn đồng hồ. Đồng hồ đã điểm 8 giờ hơn rồi. Cô biết rằng mình phải mau chóng đến trường, thế là cô vội nói với Đình Đình:" Tớ chưa! Tớ phải mau chóng thay đồ rồi đến trường, cậu cũng khẩn trương đi nhé ! ".
Nói xong, cô cúp máy rồi vội vã lao vào phòng tắm tắm rửa thay đồ tức tốc đến trường.
Nhưng khi vừa đến trường, báo cáo việc đi trễ với giám thị thì giáo viên hỏi ngược lại cô:" Không phải hôm nay có người đã xin nghỉ cho em rồi sao?, sao còn đến đây báo cáo ".
Nghe giám thị nói vậy, Khúc Tương sững người hoang mang, cô chỉ ngón trỏ vào bản thân thắc mắc hỏi giám thị:" Xin cho em sao ? ".
Giám thị tỏ vẻ khó chịu:" Không phải sao ? ".
Chần chừ một lúc rồi cô chỉ biết trả lời một cách vụng về:" Phải phải, em quên mất, haha ".
Dứt câu, Khúc Tương quay về lớp trong sự bối rối và hoang mang. Cô không biết ai đã xin nghỉ cho mình, suy nghĩ một hồi thì cũng không thể nào là Đình Đình được. Chẳng lẽ là người đàn ông đó, nếu mình nhớ không lầm thì anh ta tên Doãn Yến Mặc thì phải. Cảm thấy không đúng, anh ta tên gì thì không phải là trọng tâm.
Khúc Tương nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa, cô lắc đầu lia lịa, không thể nào.
Mặc kệ là ai đã xin giúp, dù gì cũng đã xin nghỉ rồi. Điều bây giờ cô muốn sự yên tĩnh. Thế là Khúc Tương đi về nhà tĩnh tâm lại những chuyện vừa trải qua.
Những thước phim ngày hôm qua cứ lởn vởn trong đầu Khúc Tương khiến cô không tài nào bình tĩnh được. Mọi chuyện xảy đến nhanh đến nỗi bản thân cô không khỏi hoang mang. Có thật là mình đã trải qua loại chuyện đó hay không?.
Khúc Tương thở dài, quyết định không suy nghĩ về chuyện đó nữa. Cô mệt mỏi và chỉ muốn được nghỉ ngơi.
Nằm trên giường một hồi lâu thì cô thiếp đi lúc nào không hay.
Lại là giấc mơ đó, trong giấc mơ, cô thấy một người đàn ông đứng trước mắt mình. Anh ta đứng trước mặt cô nở một nụ cười dịu dàng. Tuy nhiên, nó thật mờ mờ ảo ảo, Khúc Tương xua tay cố gắng nhìn kỹ nhưng không thể nào nhìn rõ.
Bỗng nhiên, anh ta cất lên bằng giọng nói trầm ấm mà chiều chuộng:" Nếu em muốn ăn, ngày nào anh cũng sẽ nấu cho em ăn ".
" Tương Tương, anh yêu em ".
Giọng nói của anh ta vang lên trong đầu cô. Khúc Tương cảm thấy trái tim mình như muốn tan ra. Cô muốn tiến đến gần anh ta hơn, muốn nhìn rõ xem người đó là ai?.
Và rồi khi thật sự nhìn rõ. Là Doãn Yến Mặc, hắn đứng trước mắt cô với vẻ mặt đong đầy yêu thương.
Khúc Tương giật mình tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại trên trán. Cô nhìn xung quanh, bối rối.
Cô vẫn đang nằm trên giường của mình. Mọi thứ xung quanh đều bình thường.
Khúc Tương thở ra một hơi nhẹ nhõm. Đó chỉ là một giấc mơ.
Khúc Tương nằm trên giường suy nghĩ về giấc mơ của mình. Kể từ sau lần gặp tai nạn đó, cô đã vô số lần mơ thấy cùng một giấc mơ, nhưng người đàn ông trong giấc mơ vẫn luôn không nhìn rõ.
Sau khi Khúc Tương chuyển về đây từ Los Angeles, đã rất lâu cô đã không thấy giấc mơ đó nữa. Nhưng giờ đây, không ngờ người đàn ông trong giấc mơ đó lại là Doãn Yến Mặc.
* Sao mình lại mơ thấy anh ta cơ chứ ?, haizzz, đúng thật không thể hiểu nỗi *.
* Phải đi tắm mới được *.