Khi nghe Doãn Yến Mặc đưa ra quyết định như vậy thì Hứa Kiệt, Dạ Mi cùng Sở Kiệt đứng đó không khỏi bất ngờ, nhưng sau một hồi sững người thì Dạ Mi là người phản ứng nhanh nhất, cô biết Khúc Tương cần được giúp đỡ, ngay sau đó cô gấp gáp lên tiếng:" Cậu bế cô ấy theo tớ ".
Ngay sau khi Doãn Yến Mặc bế Khúc Tương theo Dạ Mi lên phòng thì Hứa Kiệt mới có cơ hội hỏi rõ sự tình, anh thắc mắc quay sang hỏi Sở Kiệt:" Sở Kiệt, cô gái đó là ai vậy, tôi thấy thái độ của Yến Mặc đối với cô ấy không bình thường, còn hiến thân giúp cô ấy nữa chứ ".
Sở Kiệt đột nhiên bị hỏi vậy thì cũng có chút lúng túng. Mặc dù cậu hay trêu chọc và Doãn Yến Mặc đối xử tốt với cậu nhưng Sở Kiệt tự biết rằng chuyện riêng của cấp trên thì không nên nói bừa. Cậu ấp úng trả lời:" À ờ...cô ấy tên là Khúc Tương, là người năm đó đã cứu Doãn tổng khi bị truy sát. Còn chuyện cô ấy có quan hệ gì với Doãn tổng thì anh phải tự mình hỏi anh ấy rồi ".
Hứa Kiệt nghe xong thì tỏ vẻ thất vọng, anh rất mong sẽ thu thập được lượng thông tin hay hơn. Vì rất hiếm khi thấy Doãn Yến Mặc lộ ra tâm trạng lo lắng như vậy. Nhưng suy đi ngẫm lại, qua chuyện này thì cũng có cái chuyện để sau này còn lấy ra trêu chọc cây đại thụ ngàn năm này rồi. Hắc hắc.
Cùng lúc đó, trên tầng hai trong căn biệt thự hào nhoáng. Doãn Yến Mặc bế Khúc Tương đặt lên giường.
Hắn đăm đăm nhìn Khúc Tương đang nằm trên giường, gương mặt vẫn còn có chút mơ màng. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, đôi mắt tràn đầy lo lắng. Sau đó quay sang căn dặn Dạ Mi:"Cậu xuống dưới kêu Hứa Kiệt và mọi người đi đâu đó đi, căn dặn họ đừng quấy rầy, tối nay tôi sẽ ở đây ".
Nhìn thấy sự lo lắng của Doãn Yến Mặc, Dạ Mi cũng không dám hỏi gì nhiều, cô làm theo lời Doãn Yến Mặc đưa tất cả mọi người ra ngoài, kể cả người làm cũng được cô thu xếp ổn thoả.
Đứng trước cảnh tượng trước mắt, Doãn Yến Mặc không biết làm gì hơn ngoài mạo phạm Khúc Tương. Mặc dù đã biết trước rằng sau khi tỉnh dậy, Khúc Tương sẽ cảm thấy bản thân nhơ nhuốc, cô sẽ oán trách hắn, căm thù hắn nhưng hắn hết cách rồi. Hắn cam tâm tình nguyện nhận lấy sự thù hận của cô nhưng hắn không thể nào trơ mắt nhìn cô bị thương tổn.
Không nghĩ ngợi gì nữa, Doãn Yến Mặc ngồi lên giường, cúi xuống hôn cô, do phát tác của thuốc nên cô đáp lại nụ hôn của Doãn Yến Mặc. Nụ hôn của họ ngày càng sâu và mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Trong buổi đêm không gian thật tĩnh lặng và thanh vắng, ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ heo hắt một khoảng của căn phòng. Cửa sổ mở ra một khoảng trời đêm rộng lớn. Bầu trời đen tuyền được điểm tô bằng ánh sáng lấp lánh của những vì sao tinh tú. Gió đêm thổi nhè nhẹ, mang theo hương thơm của hoa cỏ.
Trên chiếc giường lớn ở giữa căn phòng toả ra một bầu không khí ám muội. Doãn Yến Mặc nhẹ nhàng từ từ cởi váy Khúc Tương ra, để lộ cơ thể trần trụi vô cùng quyến rũ. Hắn bắt đầu hôn lên cổ cô, rồi dần dần xuống ngực cô. Khúc Tương khẽ rùng mình, nhưng cũng đáp lại từng hành động của Doãn Yến Mặc. Bởi giờ đây, cô hoàn toàn bị thuốc điều khiển.
Doãn Yến Mặc hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Cô vòng tay qua cổ hắn, kéo hắn lại gần hơn.
Môi họ chạm vào nhau, lưỡi quấn lấy nhau, trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy. Cảm giác ngọt ngào, đê mê lan tỏa khắp cơ thể họ.
Doãn Yến Mặc ôm Khúc Tương thật chặt, như muốn hòa tan cô vào trong cơ thể mình. Khúc Tương cũng vòng tay qua cổ Doãn Yến Mặc, đáp lại nụ hôn của hắn.
Khi họ tách ra, Doãn Yến Mặc nhìn Khúc Tương với ánh mắt tràn đầy yêu thương, hắn nhẹ giọng dịu dàng nói thì thào bên tai Khúc Tương:" Anh yêu em ".
Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, căn phòng trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết cùng với những tiếng thở gấp gáp dồn dập nóng bỏng và ướt át vang lên.... Khúc Tương và Doãn Yến Mặc như hòa làm một vậy. Họ là của nhau, mãi mãi.
Sáng sớm hôm sau, sau một đêm dài đằng đẵng. Ánh nắng sớm ban mai chiếu rọi qua khung cửa sổ soi thẳng vào chiếc giương rộng lớn. Ánh nắng vàng rực như rót mật, nhảy múa trên nền vải trắng tinh. Từng tia nắng nhỏ bé len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng, đánh thức mọi thứ đang chìm trong giấc ngủ say.
Trong chiếc gương phản chiếu hình ảnh Khúc Tương đang nằm gọn trong lòng Doãn Yến Mặc. Khúc Tương đang ngủ say, mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên bờ vai nõn nà, khuôn mặt thanh tú hiện lên rõ vẻ mệt mỏi và uể oải sau một đêm hoạt động mạnh mẽ. Còn Doãn Yến Mặc nhìn trông vẫn rất bình thản chìm trong giấc ngủ.
Dần dần, Khúc Tương mơ màng mở mắt ra, cô chớp chớp mắt, dụi dụi mắt, cố gắng thích nghi với ánh sáng. Khi đã quen mắt, đập vào mắt cô là một không gian hoàn toàn xa lạ.