Thế rồi hắn đi sâu vào trong rừng cũng là để tránh mặt một lúc, nhưng hắn nào ngờ một chuyện không hay sắp xảy đến với mình, Vân Tố Như đã thuê sát thủ để lấy mạng hắn.
Tên sát thủ đã theo dõi hắn nhiều ngày và ẩn mình trong bóng tối chờ đợi thời cơ để giết hắn.
Tên sát thủ cũng đã thấy sự xuất hiện của Doãn Yến Mặc thế nhưng Doãn Yến Mặc hắn không hề hay biết sự nguy hiểm đang rình rập mình.
Khi Doãn Yến Mặc cúi xuống nhặt củi tên sát thủ tận dụng thời cơ chĩa mỗi súng về phía Doãn Yến Mặc.
Doãn Yến Mặc phát giác được gì đó thì thấy có người đang chĩa súng vào mình thì hắn nhanh chóng né sang một bên nhưng vẫn bị bắn trúng bả vai. Viên tiếp theo thì sượt nhẹ qua cổ.
Hắn nấp vào một thân cây to và quan sát động tĩnh. Thấy tên sát thủ đang dần tiến lại gần hắn vội luồn lách rồi nhanh chóng xông đến đánh vào hạ bộ và chắn khuỷu tay lên mặt tên sát thủ khiến tên sát thủ ngã ra đất, Doãn Yến Mặc vội lao tới giành lấy vũ khí nhưng thất bại. Doãn Yến Mặc thấy vậy vội chạy đi, tên sát thủ đuổi theo Doãn Yến Mặc qua cánh rừng.
Anh ta cảm thấy Doãn Yến Mặc là một con mồi nhanh nhẹn nhưng anh ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Tiếng thở dốc cũng ngày càng dày lên, vang vọng trong không gian chiều tàn tĩnh mịch.
Doãn Yến Mặc rẽ vào một con đường mòn hẹp, tay ôm lấy vết thương đang rỉ máu để tránh máu rơi vãi để lại dấu vết, hắn cố gắng chạy về phía trước, chạy thêm một quãng tới bên một bờ suối, hắn thở dốc, từng bước loạng choạng trên đôi chân của mình và ngã khuỵu xuống rồi dần lịm đi...
Đến khi tỉnh dậy với một cơn đau nhức nhối ở bả vai và đầu có hơi đau nhức.
Hắn ta nằm trên một chiếc giường mềm mại với một tấm chăn ấm áp được phủ lên người.
Doãn Yến Mặc nhìn xung quanh và thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ xinh xắn có một ô cửa sổ mở ra và hắn ta có thể nghe thấy tiếng chim hót ríu rít ngoài trời.
Hắn ngồi dậy và nhìn xung quanh một lần nữa. Căn phòng được trang trí bằng những đồ nội thất đơn giản, trông rất gọn gàng và sạch sẽ. Có một chiếc sofa, một chiếc bàn và một chiếc tủ quần áo. Trên đường cũng có một vài bức tranh đậm chất nghệ thuật.
Hắn nhìn xung quanh thêm một lần nữa và thắc mắc không biết mình đang ở đâu, làm thế nào mà hắn lại ở đây. Hắn chỉ nhớ hắn đang bị một người lạ chĩa súng và đuổi theo mình, hắn cứ chạy cứ chạy và sau đó thì không nhớ gì nữa.
Ngắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, cửa phòng dần mở ra và có một cô bé chậm rãi bước vào.
Cô bé chính là Khúc Tương, năm nay cô 11 tuổi( note: lúc này Doãn Yến Mặc 18 tuổi) , gương mặt xinh xắn, cô mặc một chiếc áo thun rộng màu nâu phối với một chiếc quần suông lửng đến đầu gối, nhìn trong thì đơn giản nhưng rất đáng yêu với đôi mắt long lanh tuyệt đẹp.
Khúc Tương không đơn giản chỉ là 1 cô bé yếu đuối bình thường, thực tế cô là học trò của 1 vị võ sĩ tài ba, cô theo học người thầy ấy từ năm cô lên 7, cô có tài năng thiên bẩm, giác ngộ võ thuật rất nhanh nhạy.
" Nhóc là ai"_ Doãn Yến Mặc hỏi
" Tôi là chủ ngôi nhà này và cũng là người đã nhặt cái thây to xác nhà chú về đây"_ Khúc Tương với vẻ mặt lạnh lùng đáp
Cô tiến tới đầu giường, tay đưa cốc nước cho Doãn Yến Mặc, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ nói:
" Chắc chú cũng khát rồi mau uống đi"
Doãn Yến Mặc có hơi ngạc nhiên nhìn Khúc Tương, mặt có chút ửng đỏ:
* Cô bé lạnh lùng vừa nãy với cô bé đang tươi cười trước mặt mình có phải cùng một người không vậy*
Nhưng rồi hắn cũng nhận lấy ly nước trong tay Khúc Tương:" Cảm ơn bé con"_hắn khẽ cười
Khúc Tương "khụ khụ" một tiến rồi lại sofa ngồi.
" Tại sao tên sát thủ đó lại đuổi theo chú"_ Khúc Tương có chút thắc mắc hỏi
Doãn Yến Mặc nghe thấy cô bé hỏi vậy thì có hơi ngạc nhiên * Rõ ràng chỉ là một cô bé nhỏ độ chừng mười mấy tuổi lại có thể biết và thốt lên hai từ sát thủ một cách điềm nhiên như thế*
Vẻ mặt hắn có chút nghi hoặc * Cô bé này không tầm thường*
" Hmmm.. Anh cũng không biết tại sao hắn lại nhắm vào anh nữa"
" Phải chăng anh quá đẹp trai"_ vẻ mặt hơi phởn
Ngay giây sau, hắn liền đổi nét mặt thắc mắc hỏi tiếp:
" Không biết nhóc đưa anh về đây bằng cách nào?"
" Là nhóc đã băng bó cho anh sao?"
" Nhà chỉ có mình nhóc thôi hả?"
" Tôi không phải là nhóc, tôi tên Khúc Tương"_ Khúc Tương tức giận hét lớn
Nhưng hồi sau cũng trả lời lần lượt từng câu hỏi của Doãn Yến Mặc với một nét mặt điềm tĩnh:
"Lúc tôi đi dạo bên bờ suối tình cờ gặp chú ngã xuống, đúng lúc từ xa thấy có một người khả nghi nên vội kéo chú vào hốc cây gần đó trốn đi"
" Thấy chú chảy máu nên tôi đã tạm cầm máu lại cho chú, rồi ước chừng tên đó đi xa rồi gọi ông tôi mang chú về nhà"
" Là ông ngoại tôi băng bó lại cho chú, về phần còn lại thì tôi đảm nhiệm chăm sóc cho chú, còn ông thì đã đi mua thức ăn rồi"
" Cảm ơn em và ông em đã cứu tôi"
" Sau này có dịp tôi sẽ báo đáp hai người"_ Doãn Yến Mặc cười nói
Khúc Tương nhìn thấy gương mặt đẹp trai cùng giọng nói thầm ấm thì có hỏi đỏ mặt, đứng dậy và nhanh chóng rời đi. Nhưng bước tới cửa cô dừng lại và nói:
" Anh ở đây nghỉ ngơi đi, tôi đi kiếm gì đó cho anh ăn" rồi cô vội ra ngoài * Phải để ông chú này mau khoẻ rồi tống đi mới được*