Màn đêm dần buông xuống, Khúc Tương trở về nhà sau khi ở thư viện giải đề cùng Tiết Đình Đình. Khi đến trước cửa, cô thấy bưu ai đó gửi tới đang đặt trước cửa nhà mình.
Cứ ngỡ là có ai gửi nhầm địa chỉ, cô cúi người xuống cầm lên rồi nhìn vào địa chỉ người nhận. Đúng là địa chỉ nhà cô, là gửi cho cô sao.
Khúc Tương thấy vậy cũng cầm bưu phẩm mang vào nhà. Do ở ngoài đường cả một ngày, cô cảm thấy khá là mệt mỏi, muốn đi tắm để làm sạch cơ thể và thư giãn. Thế là Khúc Tương tiện tay đặt tạm bưu phẩm xuống bàn ở ngoài phòng khách sau đó soạn đồ đi vào phòng tắm.
Cô mở vòi nước và để nước ấm chảy xuống. Khúc Tương nhẹ nhàng nhắm mắt lại và tận hưởng cảm giác thư giãn khi làn nước len lỏi qua các ngón tay và chân. Cô cảm thấy mọi mệt mỏi và căng thẳng trong ngày dường như được tan biến.
Sau khi tắm xong, Khúc Tương khoác lên mình bộ đồ ngủ pijama màu xám khói. Bước ra khỏi phòng tắm, tầm mắt cô lại rơi vào bưu phẩm để trên bàn. Vừa tiến lên vài bước định xem bưu phẩm thì bỗng dưng bụng cô kêu lên tiếng ọc ọc.
Thế là đành gác việc xem bưu phẩm qua một bên. Chuyện quan trọng trước mắt là nên ăn chút gì đó để lót dạ.
Khúc Tương vào bếp, mở tủ lạnh ra, trong tủ lạnh chỉ còn lại những hủ sữa chua, ngũ cốc và các loại hạt, ngoài ra còn lác đác vài cộng rau thôi.
Thấy không còn gì để ăn Khúc Tương thở dài thầm nghĩ:" Ra ngoài kiếm chút gì đó ăn vậy ".
Khúc Tương khoác áo khoác lên và đi ra ngoài. Cô bước xuống đường, hít hà tiết trời sắp vào đông. Cô quyết định sẽ ăn ở quán ăn gần nhà.
Quán ăn nằm ở một con hẻm nhỏ, nhưng rất đông khách.
Đến quán ăn, Khúc Tương gọi một phần thịt bò xào nấm đùi gà và một bát cơm. Cô thích món thịt bò xào nấm dùi gà ở quán này. Thịt bò được xào mềm và thơm, nấm dùi gà giòn ngọt, thấm đều gia vị. Khúc Tương ăn từng miếng một, chậm rãi và tận hưởng hết sức có thể.
Khúc Tương ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn dòng người qua lại. Cô cảm thấy thật sự thư giãn khi được ngồi ăn ở một quán ăn yên tĩnh như thế này.
Sau khi an ủi cái dạ dày này, cô đứng dậy tính tiền và thong dong đi về nhà.
Vừa về đến nhà, Khúc Tương mới lại ngồi trên sofa, từng bước, từng bước bóc mở bưu phẩm. Cô thấy trong hộp có một tập tài liệu.
Khúc Tương thắc mắc không biết ai đã gửi cho cô tập tài liệu này vì bưu phẩm không để người gửi. Mở ra xem trong sự ngờ vực thì gương mặt cô bỗng trở nên càng bàng hoàng hơn bao giờ hết, mắt mở to ra, bàn tay nắm chặt tệp tài liệu.
Đây đều là địa chỉ ID cùng với những bình luận ác ý về cô, nhưng người đứng sau mọi chuyện lại là người bên cạnh mình, một người bạn thân thiết mà cô luôn đối đãi thật lòng.
Khúc Tương không tin vào mắt mình, sự thật tấm lòng mà cô trao đi dường như đã bị dội một gáo nước lạnh không thương tiếc vậy, hụt hẫng.
Vào buổi sáng hôm sau, khi đến trường, nguyên cả ngày hôm đó cô không thèm nói chuyện đến Tạ Minh Nguyệt nữa. Ôn Khanh, Đình Đình đều cảm thấy cô cư xử khác thường nhưng họ không biết bộ mặt thật của cô ả giả dối kia.
Vốn Khúc Tương là một người căm ghét sự dối trá ở đời. Sở dĩ Khúc Tương không muốn phanh phui chuyện này ra cũng chỉ bởi vì một phần cô coi đây như là sự đối đãi ngọt ngào cuối cùng trong cuộc đời này với ả Nguyệt, phần còn lại là cô nể tình bạn bao năm qua.
Cô không tài nào tha thứ được và cũng không thể nào tương lai có thể vui vẻ tiếp tục làm bạn với cô ả dù cho chuyện này có được thanh minh đi chăng nữa
Những ngày tiếp theo, Khúc Tương cứ lờ đi sự tồn tại của Tạ Minh Nguyệt. Ả cũng cảm giác được sự thay đổi trong cách hành sử của Khúc Tương nên lòng dạ có hơi bồn chồn và khẩn trương.
Tạ Minh Nguyệt đi đi lại lại ở trong kí túc xá ở trường. Ả thầm nghĩ rằng liệu Khúc Tương có phát giác ra chuyện hay không, tại sao những ngày qua lại lơ mình như vậy, xem cô ả như cái bóng dật dờ mà không thèm đoái hoài.
Tạ Minh Nguyệt bắt đầu lo lắng, cô ả sợ rằng nếu biết Khúc Tương sẽ thanh minh. Nếu như vậy, cô ả sẽ bị mọi người xa lánh và cô lập. Nhưng quan trọng hơn là Ôn Khanh, người mà cô ả đơn phương cũng sẽ chán ghét cô ả. Ngẫm đi nghĩ lại một hồi, cô ả không thể chịu được cái cảm giác bất an, nom nớp lo sợ như vậy. Tạ Minh Nguyệt quyết định ngày mai sẽ gặp nói chuyện trực tiếp với Khúc Tương.
Ngay ngày hôm sau, do không có cơ hội bắt chuyện ở trường nên cô ả đã mặt dày mày dạn đến nhà Khúc Tương.
Chiều hôm đó, Minh Nguyệt đã đứng trước cửa nhà Khúc Tương, lưỡng lự một chút nhưng rồi cũng nhấc tay lên gõ cửa.
Rất nhanh sau đó Khúc Tương ra mở cửa. Khi cánh cửa mở ra ả Nguyệt đổi vẻ mặt tươi tắn lên hẳn. Còn khi Khúc Tương mở cửa với vẻ mặt rất ư là bình thường, nhưng khi nhìn thấy ả Nguyệt thì mặt cô biến sắc, ánh mắt trở nên lạnh lùng hẳn ra, liền đóng sầm cửa lại,
Thấy vậy, Tạ Minh Nguyệt sịt keo cứng người, ả cắn chặt môi, nắm chặt tay thành hình nắm đắm đứng đó.