Tình yêu là một thứ cảm xúc vốn dĩ, vốn dĩ hai người cùng đặt tâm tư của mình lên đối phương nhưng lại vì một chút hiểu lầm mà bỏ lỡ nhau những mấy thu. Ông trời thật trêu ngươi làm sao!!! Đến trễ rồi bỏ lỡ, bỏ lỡ để rồi phải xa cách nhau thế này!
Ba ngày sau đó, Doãn Yến Mặc và Khúc Tương trở nên thân thiết hơn bao giờ hết. Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo, mua sắm, cùng nhau trò chuyện. Hắn đưa đưa đón đón cô đi học đều đặn. Họ trao cho nhau những niềm vui tiếng cười trong cuộc sống.
Từ khi hắn sinh ra cho đến tận bây giờ, Doãn Yến Mặc chưa từng và cũng chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ khi ở cạnh một ai đó như thế này. Hắn rất trân trọng từng phút giây ở bên cô, được tận hưởng một thứ niềm vui quá dỗi xa sỉ này.
Khúc Tương cũng vậy, mặc dù cô có gia đình nhưng trước giờ cô chưa thật sự cảm nhận được tình cảm gia đình.
Ba mẹ Khúc Tương tất nhiên rất yêu thương cô, điều đó không thể bàn cãi hay phủ nhận được nhưng họ luôn bận rộn với công việc, không dành nhiều thời gian ở bên cô, trong hai, ba năm trời thỉnh thoảng ăn vài bữa cơm, đôi lúc thì sắm cho cô vài bộ quần áo, cho cô tiền để bù đắp, chắp vá cho những khoảng trống, vết thương lòng trong lòng cô.
Nhưng họ chưa bao giờ hỏi rằng cô ấy có thật sự cần những thứ phù phiếm đó hay không. Hay chỉ là gia đình chúng ta có thể ở cạnh nhau, hằng ngày cùng nhau ăn cơm, truyện trò. Điều đó khó khăn lắm hay sao.
Ba mẹ có thể bận rộn nhưng chỉ cần ngày ngày cùng nhau ăn cơm, một câu hỏi han nhau. Chỉ thế thôi cũng được.
Trái lại, Khúc Tương và Doãn Yến Mặc ở cùng nhau chỉ vỏn vẹn năm ngày nhưng cô có thể cảm nhận được tất thảy những niềm vui đời thường mà ba mẹ đã không thể cho cô được.
Cô hy vọng thời gian có thể dừng lại, cứ vậy mà ở bên cạnh hắn, cùng hắn trải qua những điều tươi đẹp tràn đầy nhựa sống như hiện tại.
Tuy không biết quá tường tận về quá khứ, về con người của Doãn Yến Mặc. Thế nhưng, sau những ngày ít ỏi ở cạnh nhau, cô có thể đoán được đôi phần. Mặc dù anh luôn tỏ ra mạnh mẽ và lạnh lùng, nhưng cô có thể thấy được sự cô đơn và trống rỗng trong ánh mắt sâu thẫm của hắn. Hắn như một con sói đơn độc, lẩn khuất trong bóng tối. Nội tâm vô cùng khép kín, một bản ngã mang gam màu u tối, đìu hiu.
Cô không biết hắn đã trải qua những gì trong quá khứ, nhưng cô có thể chắc chắn rằng đó là những điều rất đau đớn, giằn xé hắn từng ngày. Cô biết hắn đã phải chịu đựng rất nhiều, từ những vết sẹo chen chút nhau trên người hắn, cả những viết chai sạn dày cộm trên đôi bàn tay gân guốc đó.
Có một lần, trong đêm tối tĩnh mịch, cô thức giấc và muốn uống nước, thế nhưng mới vừa bước xuống cầu thang, cô đã bắt gặp Doãn Yến Mặc đứng hút thuốc ở trước sân. Một điếu thuốc tàn đi thì lại châm thêm điếu nữa. Cứ như vậy hút một mạch 4 điếu, vừa hút vừa nhìn chằm chằm vào màn đêm.
Cô không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng cô thể một nỗi buồn man mác khôn tả hiện rõ mồn một trên gương mặt vốn lạnh lùng của hắn.
Khúc Tương không biết phải làm gì, cứ ngây ngốc đứng đấy lặng thầm quan sát hắn như vậy thôi. Cô không thể làm gì hơn thế nữa.
Cô không thể lấy sự quan tâm của mình để làm cái cớ chạm vào nỗi đau của hắn thêm một lần nữa, và cô không thể xóa đi những ký ức đau buồn trong quá khứ của hắn. Nhưng cô có thể ở bên hắn, tạo cho hắn cũng như cho cô những kỉ niệm đẹp nhất.
Suy cho cùng, hai người khá giống nhau, đều là những kiếp người cô đơn, quạnh quẽ và nghèo nàn về mặt tình cảm. Họ có thể cùng sưởi ấm cho nhau. Người cô đơn cứu rỗi một người cô đơn khác.
Thế nhưng, niềm vui, sự hạnh phúc không kéo dài được bao lâu, vì đã giải quyết công việc bên này xong nên Doãn Yến Mặc phải về nước, công ti có rất nhiều việc cần hắn ra mặt giải quyết.
Mặc dù trong lòng hắn không nỡ nhưng cũng không còn cách nào khác, hắn nói rằng sẽ thường xuyên đến thăm cô. Hắn vẫn chưa đủ lớn mạnh để có thể bảo vệ cô khỏi những người muốn đoạt mạng hắn. Hơn ai hết, hắn hiểu rõ Vân Tố Như có thể làm bất cứ điều gì vì lợi ích Doãn Kình, con trai độc nhất của bà ta.
Hắn không dám mạo hiểm để ở bên cô, bày tỏ nỗi lòng với cô. Suy xét kĩ lưỡng, Khúc Tương còn quá nhỏ để có thể đối diện với chuyện đời chuyện người. Doãn Yến Mặc muốn ở bên cô khi hắn đủ để mang lại cho cô những tháng ngày vô ưu vô lo.
Khúc Tương khi biết hắn phải về nước thì cũng rất buồn và cô cũng không thể lấy đó là lí do để ép hắn ở lại. Trên hết, hai người cũng không phải người yêu của nhau, chỉ là người lạ từng quen vô tình gặp lại nhau trong biển người rộng lớn mà thôi. Nghĩ đến đây thôi, trong lòng cô vô cùng não nề, trên mặt hiện lên rõ nét vẻ nuối tiếc đến thảm thương.
Vài ngày tiếp đó, cô trở về với những tháng ngày ảm đạm thường nhật.
Trong khi đang dùng bữa ở căn tin trường, trên ti vi đưa một tin tức, một tin tức có thể nói là như sét đánh giữa trời quang đối với Khúc Tương.
Nội dung như sau:" Như quý vị đã biết, giám đốc Doãn Yến Mặc của tập đoàn Doãn thị đang ngày một khẳng định vị trí của mình trên thương trường khắc nghiệt. Mới đây theo nguồn tin chính thức từ phía Doãn Miên, chủ tịch của tập đoàn Doãn Thị cùng phu nhân của mình, bà Vân Tố Như đã có thông báo. Giám đốc Doãn Yến Mặc sẽ tổ chức lễ đính hôn với tiểu thư Lý gia kiêm người mẫu nổi tiếng đang hoạt động tại nước M Lý Bình Nhi vào ngày 8/4 tức là hai tuần sau đó"
"..."