Ấy thế là Doãn Yến Mặc đang ngồi chiễm chệ trên sofa ở phòng khách nhà Khúc Tương tự lúc nào, chiếc sofa đặt bên hong cửa sổ, ngồi tại đây có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hoàng hôn buổi chiều tà đang dần buông xuống, nhuộm màu bầu trời sắc cam hồng rực rỡ xuyên qua tấm kính ô cửa sổ mà lọt vào trong nhà, thật thư thái để thả lỏng tâm hồn.
Không gian phòng khách không quá rộng rãi nhưng cũng không quá rộng, vừa đủ để sinh ra một cảm giác thoải mái trong sự thoáng đãng, nội thất thì đơn giản không cầu kì lại vừa vặn đúng ý Doãn Yến Mặc, khá là dễ chịu.
Khúc Tương từ trong bếp bước ra, trên tay cầm một ấm trà nhài vừa mới pha nóng hổi mang để lên bàn, cô nhấc ấm trà lên rót vào ly cho Doãn Yến Mặc, sau đó mới rót cho bản thân.
Hương thơm của trà nhài thoang thoảng trong cả một bầu không gian. Cô cầm ly trà lên hít một hơi, thật thơm mát! Cô chu chiếc miệng xinh xắn thổi hì hụt để trà bớt nóng, lại uống một hơi, cảm giác ấm áp mà trà mang lại cứ vậy len lỏi trong cơ thể, thật dễ chịu.
Doãn Yến Mặc vẫn ngồi đó nhìn cô uống trà trong lòng thì nghĩ ngợi cô gái này uống trà thôi mà cũng có thể đáng yêu như vậy, khoé miệng bất giác mỉm cười.
Chính hắn cũng không biết vì sao mỗi khi ở cạnh cô gái này thì lại có một cảm giác dễ chịu thuần túy như vậy, hắn suy nghĩ những việc đã xảy ra từ lúc gặp lại cô cho đến bây giờ.
Hắn không nhớ hắn đã bao lần bất giác mỉm cười vì những hành động, cử chỉ vốn dĩ bình thường của cô.
Hắn không thể nào ngờ được trong trái tim vốn giá lạnh, vô cảm, không biết thế nào là yêu thương ấy của hắn vốn đã bị cô gái này làm rung động, nhưng sự rung động này đối với hắn chỉ như một con sóng nhỏ vỗ vào bờ biển khó mà để một người sắt đá như hắn dễ dàng nhận ra hoàn toàn được.
Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, những tia sáng rực rỡ chiếu sáng cả một gian phòng.
Hai người ngồi trên sofa thưởng trà thơm dịu dưới một chiều không gian lãng mạn, Khúc Tương chạm môi trên ly trà, ánh mắt khẽ nhìn sang Doãn Yến Mặc.
Lúc này sắc cam sắc hồng của hoàng hôn chiếu lên trên khuôn mặt góc cạnh của anh tạo nên một vẻ đẹp mê hoặc. Mái tóc đen nhánh, sóng mũi cao, đôi môi căng mọng, làn da không tì vết. Doãn Yến Mặc vốn đã đẹp nay ánh hoàng hôn khiến hắn trong càng đẹp hơn.
Cô chăm chú ngắm nhìn Doãn Yến Mặc, trong phút chốc trái tim cô nó cứ đập thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Bất thình lình Doãn Yến Mặc quay về phía cô cất giọng:" Đẹp không" khiến cô không kịp trở tay vội quay sang chỗ khác.
Khúc Tương lúng túng đổi chủ đề:" À chắc chú đói bụng rồi, để tôi vào nấu cơm"
Doãn Yến Mặc đột nhiên đứng dậy tháo cà vặt, cơi áo vest rồi xắn tay áo lên, sau đó nói:" Em vẫn chưa khoẻ hẳn, tôi sẽ nấu cơm"
Khúc Tương lúc này trông có vẻ ngờ ngợ, nghi ngờ:" Chú biết nấu??"
Doãn Yến Mặc từ nhỏ đã không được yêu thương nên hắn cũng đã độc lập từ rất nhỏ. Việc nấu ăn đối với hắn là việc dễ dàng như giết một con kiến vậy.
Vì thế hắn không thèm và không nhất thiết phải trả lời câu hỏi của cô, tiếp đó thẳng tiến vào bếp.
Khúc Tương cũng lẽo đẽo theo sau " Chú có cần tôi giúp gì không"
" Không cần"
Doãn Yên Mặc bắt nay vào làm, đầu tiên là vo gạo nấu cơm, tiếp đến thì mở tủ lạnh ở góc bếp bày biện lên bàn, thao tác thuẫn thục khiến Khúc Tương đứng bên cạnh chăm chú nhìn há hốc mồm kinh ngạc.
Cô không nghĩ rằng một người như Doãn Yến Mặc thân là một ông chủ lớn lại biết nấu ăn, lại trong rất thuần thục như vậy.
Một lát sau, với các nguyên liệu có sẳn trong tủ lạnh đã cho ra một bàn ăn thịnh soạn, món thịt bò xào với nấm và hành tây, một dĩa sườn xào chua ngọt, một chén canh nấm thịt băm cùng những bát cơm nóng hổi.
" Wa, không ngờ chú lại biết nấu ăn đó nha"
" Nếu em muốn ăn, ngày nào tôi cũng nấu cho em ăn"
Khuôn mặt Khúc Tương trở nên đỏ ửng, có chút ngại ngùng nhưng vẫn giữ gương mặt lạnh " Hừm...chú đâu phải ở đây luôn đâu chứ"
Doãn Yến Mặc nhếch miệng:" Mau ăn đi kẻo nguội"
Cô biết Doãn Yến Mặc chỉ thuận miệng nói vậy cũng có xíu vui trong lòng, lặng lẽ mỉm cười.
Đang ăn ngon chớn thì Khúc Tương chợt nhận ra tại sao bản thân lại thấy vui khi người đàn ông này nói ngày nào cũng sẽ nấu ăn cho mình. Cô cảm thấy không hiểu nổi bản thân mình nữa rồi.