Trong phòng, chiếc lò sưởi cạnh bên không ngừng bừng bừng lửa đốt, từng cơn gió nhẹ thổi đến. Căn phòng này được trang trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một bàn và một ghế, ngoài ra cũng có thêm một giá sách bằng gỗ đặt cạnh tường. Trên giá, sách được xếp gọn gàng, sạch sẽ không vương chút bụi, xem ra chủ nhân là người tận tâm và đặc biệt yêu sách. Sau cùng là chiếc chổi lông gà màu trắng được dựng gọn gẽ ở một bên.
Hạ Phẩm Dư đang chấp bút vẽ tranh, không khí nóng nực khiến khuôn mặt nàng ửng đỏ, nhưng vẫn tập trung mọi sự chú ý vào bức họa trước mặt.
Bỗng nhiên, nàng dừng bút, nhìn vào bông sen viền vàng, đôi mày khẽ nhíu lại.
Hoa sen viền vàng đẹp ở chỗ mùa hoa đến sớm, có thể tương ngộ cùng thược dược, dựa theo khí hậu thổ nhưỡng của nước Bạch Hổ thì không thích hợp trồng loại sen này. Toàn thiên hạ đều biết, Hoàng thượng của nước Bạch Hổ là người xa xỉ vô độ, chỉ cần là thứ mà ngài yêu thích thì nhất định phải đoạt lấy bằng được. Chính vì thế, khoảng thời gian trước, Hoàng thượng đã bỏ cả núi vàng núi bạc ra lệnh cho kẻ dưới mang loài sen viền vàng từ nước Chu Tước bốn mùa ấm áp từ ngàn dặm xa xôi về đây, tạo thành một hồ sen.
Trong hoàng cung tại kinh thành Vân Hổ có cả thảy ba hồ nước nóng, một nơi là tẩm cung Phi Vân của Hoàng thượng, một nơi là điện Ngọc Hoa, chỗ các mỹ nữ, phi tần được lâm hạnh sủng ái, cuối cùng chính là cung Ngọc Trì, nơi Hoàng thượng dùng để hưởng lạc mua vui. Để có được hồ sen như trong mơ ước, Hoàng thượng đã sai người tu sửa cung Ngọc Trì tạo thêm một hồ Thanh Trì, nuôi trồng loài hoa sen viền vàng, để có thể nhìn thấy hoa sen này nở rộ.
Tối qua Hạ Phẩm Dư trực đêm tại cung Ngọc Trì, cũng may mắn được nhìn thấy bông hoa viền vàng bung nở trên mặt hồ Thanh Trì. Loài sen này, cánh hoa hoặc vàng nhạt, hoặc hồng phấn hoặc trắng ngọc, không giống những loài sen thông thường. Lá sen nằm lặng trên mặt nước, phiến lá hơi vểnh, viền quanh tỏa ra màu vàng, tạo nên sắc thái khác biệt, lạ thường. Khi ngắm kĩ, hoa sen toát lên vẻ thanh tao, nhã nhặn, hình dáng mềm mại mà mỹ lệ, mùi hương dịu nhẹ mà vương lâu. Sau khi trực đêm, nàng lưu lại bên hồ, thưởng thức vẻ đẹp của bông sen. Một lúc sau, nàng mới nhận ra bản thân đã phạm phải điều cấm kị.
Đến khi quay về phòng mình, Hạ Phẩm Dư liền lấy giấy bút, tỉ mỉ vẽ lại bông hoa dựa theo trí nhớ nàng lưu lại.
Hạ Phẩm Dư than dài một tiếng, khẽ mím bờ môi xinh, lẩm bẩm “Hồ Thanh Trì vô sắc, lá sen xanh biếc nhưng nếu không có viền vàng thì sao có thể gọi là sen viền vàng được? Nếu lúc này có một chút bụi vàng thì tốt biết mấy…”
“Phẩm Dư tỷ, tỷ đang lẩm bẩm cái gì thế?”
Lúc này, tiết trời đang đúng giữa mùa đông giá rét, bên ngoài tuyết bay trắng ngợp, lạnh đến thấu xương. Cùng với tiếng nói vang vang, lảnh lót, tấm rèm cửa bị người mới đến vén lên, căn phòng đơn giản mặc dù treo một tấm rèm dày nặng, lại có lò sưởi nhưng vẫn chẳng thể ngăn lại hàn khí thấu xương thổi vào. Theo làn gió rét, những bông tuyết trắng, thuần khiết tựa thủy tinh bay cả vào trong.
Hạ Phẩm Dư vừa thấy tiểu nha đầu xinh xắn bận rộn gấp chiếc ô lại, liền bình thản đáp “Ừm, Hàm Yên, không có gì hết.”
Hàm Yên đưa đôi tay lạnh như băng của mình đến cạnh bên lò sưởi, nói “Phẩm Dư tỷ, muội thực sự rất ngưỡng mộ tỷ, thời tiết lạnh như thế này đã có chiếc lò sưởi do nương nương ban thưởng, bọn muội nào có phúc phận thế này.”
Hạ Phẩm Dư quay đầu nhìn chiếc lò sưởi cạnh bên, bất giác cong miệng mỉm cười.
Hôm qua Hoàng thượng thưởng sen viền vàng trong cung Ngọc Trì, tâm trạng vui vẻ, liền lâm hạnh Mẫn Thục phi, sau đó còn ban tặng cho Mẫn Thục phi một chiếc lò sưởi nạm ngọc vô cùng quý giá. Hạ Phẩm Dư vừa hay hầu hạ Mẫn Thục phi tắm rửa mặc quần áo. Mẫn Thục phi chê chiếc lò sưởi trong cung trước kia quá đỗi cũ kĩ liền đem tặng cho Hạ Phẩm Dư. Thực ra, Mẫn Thục phi quan tâm đến cung nữ như vậy cũng vì muốn lấy lòng Hoàng thượng mà thôi.
Than củi trong lò đã gần hết, đốt nốt số này là có thể cất chiếc lò sưởi đi được. Thứ đồ quý giá như thế này không phải là thứ một cung nữ như nàng có thể dùng.
Hàm Yên ngồi xuống ghế, luôn miệng than vãn “Hầy, Phẩm Dư tỷ, muội thực sự không muốn xuất cung, trời lạnh thế này…”
Hạ Phẩm Dư còn chưa hoàn thành xong bức tranh, đành thu ánh mắt, đưa sang nhìn Hàm Yên “Xuất cung?”
Hàm Yên than thở một tiếng rồi đáp “Đúng thế, lúc nãy Vương công công bất cẩn đánh vỡ hộp phấn thơm hương lan mà Hoa Quý phi thích nhất, sợ việc này truyền đến tai Hoa Quý phi sẽ bị trách mắng. Nhưng điều đáng hận là, lão trút công việc xuất cung đến Kính Hoa Đường mua phấn thơm lên đầu muội…”
Hạ Phẩm Dư vừa lắng nghe vừa chuyên tâm suy nghĩ xem phải làm thế nào mới hoàn tất được bức tranh hoa sen viền vàng. “Vậy thì muội hãy mau đi đi, sao lại rảnh rỗi đến chỗ tỷ tán gẫu thế này. Lẽ nào đợi đến khi Hoa Quý phi phát hiện ra mọi chuyện muội mới đi sao?”
“Phẩm Dư tỷ…” Hàm Yên ai oán kêu than “Người ra chỉ muốn đến đây giãi bày uất ức cùng tỷ thôi mà. Tỷ không muốn nghe thì thôi, Hàm Yên đi đây.”
“Ừm.” Hạ Phẩm Dư khẽ đáp, không để tâm đến Hàm Yên có đi hay không, vẫn chăm chú ngắm nghía bức họa trước mặt.
Hoa sen viền vàng? Phải làm thế nào mới có thể khiến cho đường viền quanh cánh biến thành màu vàng đây? Hầy! Màu vàng này nàng đã chế nhiều lần mà không ra đúng sắc cần thiết.
Hạ Phẩm Dư dường như nghĩ ra điều gì, liền quay đầu nhìn ra, lúc này Hàm Yên đã ra khỏi căn phòng. Nàng liền vơ lấy chiếc áo khoác treo trên giá, đẩy tấm rèm qua một bên rồi vội vã đuổi theo.
Cơn gió lạnh thấu xương khiến Hạ Phẩm Dư bất giác rùng mình, khi thấy Hàm Yên đang ở cách chỗ mình không xa, nàng lập tức cất tiếng gọi “Hàm Yên, đợi tỷ chút đã.”
“Phẩm Dư tỷ?” Hàm Yên cầm chiếc ô, quay người nhìn người tỷ tỷ mấy phút trước còn lạnh nhạt, thản nhiên giờ đang vội vã chạy theo mình trong gió tuyết.
Phẩm Dư đến trước mặt Hàm Yên, mỉm cười nói “Hàm Yên, để tỷ ra ngoài thay cho muội.”
Hàm Yên có phần không tin Phẩm Dư tỷ tỷ vài phút trước còn lạnh lùng thúc giục mình ra ngoài, giờ lại chủ động đề nghị thay mình xuất cung đi mua hộp phấn thơm kia. Hàm Yên nhất thời kích động không biết phải nói sao “Hả?... Vậy… cũng… được… ạ…”
“Mau đưa lệnh bài cho tỷ.” Phẩm Dư khẽ nói.
“Dạ, Phẩm Dư tỷ, đành làm phiền tỷ tỷ vậy. ” Hàm Yên vui vẻ lấy thẻ lệnh bài cùng túi đựng tiền từ tay áo ra, thận trọng giao lại cho Hạ Phẩm Dư. Trong lòng Hàm Yên thầm nghĩ thực ra để cho Phẩm Dư tỷ ra ngoài mua hộp phấn thơm sẽ chắc chắn, thuận lợi hơn rất nhiều so với bản thân “Phẩm Dư tỷ, tỷ cầm theo chiếc ô này luôn nhé.”
“Ừm, mau quay về phòng trước đi.” Hạ Phẩm Dư khẽ gật đầu, nhận lấy chiếc ô rồi dần tiến ra hướng cung môn.
Lúc này tuyết rơi không quá nhiều, cho nên lớp tuyết tích tụ trên mặt đất cũng không dày lắm, khi đi qua chỉ lưu lại dấu chân mờ mờ.
Ra khỏi của cung, theo hướng đông đi hai con đường, đã có thể nhìn thấy Kính Hoa Đường tiếng tăm lừng lẫy trong chốn kinh thành hoa lệ. Hạ Phẩm Dư cầm ô, nhanh bước tiến về phía trước, không lâu sau đã tiến vào bên trong cửa tiệm, chọn đúng hộp phấn thơm mà Hoa Quý phi yêu thích mua về.
Bởi vì đang ngày tuyết rơi, cho nên Hạ Phẩm Dư rất cẩn thận dùng giấy dày mà trường quầy dặn để bọc hộp phấn thơm kĩ càng, sau đó nàng cất vào trong chiếc túi đeo bên người, trả hai lượng bạc rồi ra ngoài luôn.
Trước kia bản thân nàng không phải là người nhiều chuyện, sau này cũng quyết không làm người nhiều chuyện.
Hôm nay, đột nhiên giúp Hàm Yên đi mua hộp phấn thơm này chẳng qua vì bản thân nàng cũng có mục đích. Thân là cung nữ, tuy thời gian nhập cung khá lâu, nhưng giữa các cung nữ cũng có quyền thế, địa vị riêng. Nếu muốn bước chân ra khỏi cánh cổng cao lớn kia chưa chắc đã là một chuyện dễ dàng. Hàm Yên phụng mệnh ra ngoài mua phấn thơm, nhất định là có thẻ bài xuất cung, vì bức tranh vẽ hoa sen viền vàng chưa hoàn thành kia, nàng liền đề nghị đi thay. Vẹn cả đôi đường, tội gì mà không làm chứ?
Tụ Mặc Hiên là nơi bán mực lớn nhất trong kinh thành, không những chủng loại đa dạng, mà chất lượng cũng tuyệt hảo nhất.
Ngày thường, Hạ Phẩm Dư không có sở thích gì khác ngoài việc nghiên cứu sách liên quan đến y học, thi thoảng một mình lặng lẽ viết chữ, vẽ tranh. Trong cung nếu không được chủ nhân cho phép dùng mực viết thì không ai dám động vào.
Tuy nhiên, mỗi tháng, nhân dịp được sai ra ngoài cung làm việc, nàng thường tiện thể ghé qua Tụ Mặc Hiên mua một vài thứ cần dùng, nên cũng được coi là khách quen ở đây. Trước đây nàng từng thấy Tụ Mặc Hiên có bày bán thứ mực nước màu vàng, vô cùng quý giá, cho nên giá tiền cũng không rẻ, nghe nói được nhập từ tận hoàng triều Kim Bích. Không biết Tụ Mặc Hiên còn hàng không, nếu mua được thì coi như bức họa của cô sẽ không còn điểm gì đáng tiếc nữa.
“Phẩm cô nương, hôm nay cô muốn mua gì thế?” Lão Ngô chủ tiệm vừa nhìn thấy Hạ Phẩm Dư lập tức đưa lời chào hỏi thân mật. Phẩm cô nương chính là cách gọi Hạ Phẩm Dư của chủ tiệm, bởi vì lão Ngô cũng chỉ nghe người khác gọi nàng như vậy, chứ không hề biết tên họ nàng là gì.
“Trưởng quầy Ngô, ông khách khí quá. Ta muốn hỏi một chuyện, quý tiệm có bán loại mực nước màu vàng không?” Hạ Phẩm Dư thì thầm gặng hỏi.
“Phẩm cô nương, coi như cô may mắn, chỗ chúng tôi vẫn còn một lọ mực màu vàng cuối cùng đây, chắc phải đợi qua lập xuân, lão Ngô này mới nhập thêm hàng từ hoàng triều Kim Bích về.”
Hạ Phẩm Dư nghe thấy vậy, đôi mày bỗng giãn ra, lễ độ đưa lời cảm tạ “Trưởng quầy Ngô, vậy thì làm phiền ông rồi.”
Tuy rằng Hạ Phẩm Dư không có dung mạo khuynh nước khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng bất cứ ai đã từng thấy nàng đều bị khí chất thoát tục của nàng thu hút, hai má lúm đồng tiền kia cũng khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, đằm thắm, vì thế mà trưởng quầy Ngô có ấn tượng sâu sắc với nàng.
“Phẩm cô nương, đây, cô mau mở ra xem xem.” Trưởng quầy Ngô đưa hộp gỗ đựng mực ra trước mặt Hạ Phẩm Dư.
Hạ Phẩm Dư vừa nhìn thấy màu vàng của lọ mực kia liền khẽ gật đầu, dịu dàng đáp lại “Xin hỏi lọ này bao nhiêu tiền?”
“Phẩm cô nương, lọ này năm lạng bạc.” Trưởng quầy Ngô mỉm cười hớn hở đáp.
Đắt quá!
Hạ Phẩm Dư bất giác kinh ngạc, âm thầm than thở trong lòng, chỉ một lọ nước mực màu vàng cao tầm một thốn (*), mà giá những năm lạng bạc, bằng bổng lộc cả tháng trời của nàng.
(*) Một thốn: Khoảng 3cm.
Trưởng quầy Ngô thấy sắc mặt khó coi của Hạ Phẩm Dư liền đoán ngay giai nhân đang chê giá đắt, liền than dài một hơi “Thôi thế này nhé, Phẩm cô nương là khách quen của chúng tôi, hơn nữa lọ mực này lại là lọ cuối cùng, lão Ngô tôi coi như vừa bán vừa tặng, chỉ thu tiền vốn lọ mực này của cô nương thôi, ba lạng bạc.”
Hạ Phẩm Dư nắm chặt túi tiền trong tay, mím môi, nhìn lọ mực vàng tươi tắn, trong đầu lại nghĩ tới bức họa chưa hoàn thành của mình, sau cùng liền buông lỏng bàn tay, lấy ba lạng bạc ra đưa cho trưởng quầy Ngô.
Mua xong, trưởng quầy Ngô liền nhanh nhẹn tiễn giai nhân ra tận cửa.
Hạ Phẩm Dư cúi đầu, tay trái cầm ô, tay phải cầm chắc lọ mực đắt tiền, đôi mày cau lại, mím chặt miệng, bước qua đường.
“Hí…” Tiếng ngựa hí điên loạn vang lên khiến nàng giật mình thoát khỏi suy nghĩ. Lúc nàng hoảng sợ quay người, ở phía không xa, một con tuấn mã lông đỏ điên loạn kéo theo chiếc xe quý xông thẳng về phía nàng.
Vào thời tiết lạnh giá như thế này, trên đường vắng vẻ không có mấy người, chiếc xe chạy điên cuồng này đã khiến người dân sợ hãi núp vào một chỗ an toàn, chỉ duy mỗi mình nàng đứng ngây giữa đường nhất thời quên cả việc phải tránh khỏi đường chạy của con ngựa.
“Á…”
Trước khi chiếc xe ngựa sầm sập lao về phía mình, nàng đã được người nào đó kéo sang một bên. Dưới chân trơn trượt, chưa kịp định thần, nàng kéo luôn cả vị ân nhân cứu mạng cùng ngã xuống lớp tuyết dày bên đường.
Đau quá!
Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, nhẫn nhịn nỗi đau nhói ở cánh tay trái, dùng tay phải chống người dậy. Đưa mắt nhìn ra xung quanh một lượt, nàng nhận ra chiếc ô đã bị xe ngựa cán hỏng, rồi nàng bỗng nhớ ra lọ mực màu vàng quý giá khi nãy vẫn trong tay giờ đã mất tăm mất dạng. Nhìn ra xung quanh một lần nữa, nàng rốt cuộc cũng thấy lọ mực đang nằm ở một chỗ gần đó, đã bị bật nắp, nước mực đổ hết ra ngoài, nhuốm vàng cả một mảng tuyết trắng, khiến người khác không thể không bị thu hút.
Hạ Phẩm Dư nhìn khoảng tuyết vàng ánh kia, tâm trạng tột cùng chán nản. Ba lạng bạc trong chớp mắt đã bay mất, bức họa cũng chẳng thể hoàn thành, bao nhiêu vất vả, khó nhọc giờ chẳng đổi lại được cái gì. Nàng bất giác thở dài chán nản.
“Cô nương, cô không sao chứ?” Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai.
Hạ Phẩm Dư kinh ngạc quay đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi mặc trên người bộ y phục màu xanh đậm, đôi mày cương nghị, đôi mắt sáng tựa sao đêm, chiếc mũi cao thẳng, vầng trán rộng cao, đích thị là một người đàn ông anh tuấn, đường hoàng. Nàng bất giác mím môi, cúi mặt, trong lòng tự diễu, bản thân chỉ lo lắng đến lọc mực màu vàng nọ mà quên khuấy mất vị ân nhân cứu mạng này.
Nàng vất vả chống người dậy, thấy vậy, ngài liền thận trọng đỡ lấy nàng. Hạ Phẩm Dư ngượng ngùng hành lễ với ngài, để tránh bàn tay ngài chạm vào cánh tay của mình rồi dịu dàng lên tiếng “Đa tạ công tử tương cứu.” Nói xong, nàng quay người tính nhanh chóng hồi cung, nhưng lại bị người đàn ông kia chặn lại.
“Cô nương, đồ của cô này, còn cả chiếc ô của cô nữa.”
Hạ Phẩm Dư quay người thấy bọc giấy màu xanh da trời ngài đưa tới mới kinh hãi nhận ra cú ngã lúc nãy đã khiến cho hộp phấn thơm rơi ra ngoài. Nàng hoảng hốt, hãi hùng nhận lấy bọc giấy kia kiểm tra kĩ càng một lượt, thấy hộp phấn thơm vẫn bình an vô sự, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, hộp phấn này không sao, nếu quay về cung mới phát hiện ra hộp phấn thơm đã mất thì không biết lúc đó sẽ có biết bao người liên lụy.
“Đa tạ công tử.” Nhận lấy chiếc ô, nàng lại khom người kính lễ.
“Tại hạ tên Cư Viên Tu, mạo muội xin hỏi tôn danh quý tính của cô nương?” Cư Viên Tu đưa tay ra phía trước, cung kính thỉnh giáo vị giai nhân trước mặt. Trước đó khi còn ở Tụ Mặc Hiên, thấy vị cô nương này mua thứ nước mực màu vàng, ngài đã cảm thấy hứng thú, tò mò. Ăn mặc trang phục nhã nhặn, thanh tao, khí chất trác tuyệt, thoát tục, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh linh động như biết nói kia, thực cuốn hút, quyến rũ vô cùng.
Hạ Phẩm Dư mỉm cười bình thản, khom người tạ lễ, không hề trả lời ngài mà vội quay người, cầm ô, nhanh chân rời khỏi.
Cư Viên Tu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không ngờ vị cô nương kia lại dùng phương thức này để hồi đáp lại mình, nhớ tới đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp, tươi tắn trên hai má của giai nhân, ngài lại tự lẩm bẩm một mình “Phẩm cô nương…”
Mãi cho tới khi vị giai nhân kia đi xa rồi, người hầu cận Cư Lâm đứng cạnh bên mới dám lên tiếng “Đại nhân, chúng ta về khách điếm nghỉ ngơi trước hay là đến gặp Bình Viễn Hầu gia trước?”
Cư Viên Tu thu ánh mắt, quay sang nhìn Cư Lâm mỉm cười nói “Vừa nãy chiếc xe ngựa của Bình Viễn Hầu gia của nước Bạch Hổ chạy toán loạn dọc con đường này, e là vẫn chưa định thần lại được, ngươi thấy chúng ta có nên đến làm phiền người ta ngay lúc này không?”
“Dạ?” Cư Lâm kinh ngạc thốt lên.
“Đi thôi.” Cư Viên Tu tiến về phía trước dưới trận tuyết bay bay lạnh giá.
Tuyết vẫn không ngừng rơi, sắc trời ảm đạm, âm u, Tư Hành Phong đứng một mình trên con đường lớn, băng giá một lúc lâu.
“Hầu gia, ngài không sao chứ?” Sau khi đã xử lý thỏa đáng con ngựa điên xong. Cảnh Trung nhanh nhẹn quay về nơi hai chủ tớ nhảy ra khỏi xe ngựa khi nãy, cầm ô che tuyết cho Tư Hành Phong.
Đôi môi mím chặt nãy giờ của Tư Hành Phong khẽ động, cất tiếng “Lúc nãy chiếc xe ngựa của chúng ta có làm ai bị thương không?”
Cảnh Trung đáp “Chỉ có một vị cô nương bị ngã thôi.”
“Ừm.” Tư Hành Phong khẽ cau chặt đôi mày.
Cảnh Trung lại nói “Cư Viên Tu đại nhân của hoàng triều Kim Bích đã cứu vị cô nương ấy, hình như không bị thương tích gì nghiêm trọng, hơn nữa cô nương ấy cũng đã rời đi rồi. Một lát nữa, thuộc hạ sẽ đền bù, giải quyết ổn thỏa những sạp hàng bị xe ngựa đâm vào.”
“Cư Viên Tu?” Tư Hành Phong nhướn mày hỏi “Không phải hai ngày nữa mới tới sao?”
“Thế nhưng Cư đại nhân địch thực đã tới rồi ạ.” Cảnh Trung thành thật trả lời.
“Ừm.” Tư Hành Phong cau mày, nhìn vết tích xe ngựa giờ đã bị tuyết phủ mờ, một lúc sau mới nói “Đã điều tra ra là do nguyên nhân gì chưa?”
Chủ nhân thường đột ngột chuyển chủ đề nói chuyện, Cảnh Trung đã quá quen với tình trạng này, liền đưa cây kim bạc dài ba phân ra trước mặt chủ nhân đáp “Chân trước của con ngựa bị vật này gây thương tích, trên chiếc kim có tẩm thuốc độc.”
Đôi mắt Tư Hành Phong thoáng hiện vẻ lạnh lùng, đôi môi bỗng nhếch lên, để lộ nụ cười tà ác “Không ngờ bọn chúng cũng biết thủ hạ lưu tình, đúng là hiếm thấy!”
“Hầu gia, có cần phái người truy đuổi, bắt tên thích khách đó không?” Cảnh Trung gặng hỏi.
“Không cần.” Tư Hành Phong vứt chiếc kim bạc lại cho Cảnh Trung bình thản như không nói tiếp “Mau cất chiếc kim này đi, khi nào thời cơ đến còn phải trịnh trọng trả lại cho bọn chúng món quà hậu hĩnh này mới được.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Cảnh Trung cất chiếc kim bạc đi, lại nói “Hầu gia, bây giờ ngài muốn đổi sang cưỡi ngựa, hay là tiếp tục ngồi xe?”
“Không cần, đưa chiếc ô này cho ta, ta tự đi về phủ. Ngươi đi đi, nhớ phải đền bù cho người ta nhiều ngân lượng một chút.”
Tư Hành Phong cầm lấy ô, nhanh chóng bước về phía trước.
Cảnh Trung nhìn theo bóng dáng cao lớn, rắn chắc của chủ nhân biết mất ở chỗ rẽ cuối đường, mới yên tâm đi về phía những quầy hàng bị đâm nát khi nãy.
Con đường phồn hoa nhất, sầm uất nhất trong kinh thành Vân Hổ chỉ trong chớp mắt đã phục hồi lại sự tĩnh lặng trước đó, và những bông tuyết trắng vẫn không ngừng rơi xuống.
Lúc Tư Hành Phong vừa về đến phủ liền nhận được một bức thư hàm.
Ngài ngồi trước thư án, trong tay cầm bức thư hàm, nét bút tinh tế, đơn giản mà rõ ràng, nên có thể nhìn ra người viết nghiêm túc mà tinh tế, có khả năng phân tích và phán đoán ưu tú. Đây là bức thư hàm do Cư Viên Tu sai người mang tới, trong thư viết rõ ngày mai sẽ ghé thăm phủ đệ Hầu gia.
Tư Hành Phong khẽ gõ ngón tay lên thư án, mắt hướng về phía bức thư, không ngừng suy ngẫm.
Địa hình nước Bạch Hổ nhiều núi, đất đai bạc màu, vấn đề lương thực trước nay luôn là một vấn nạn hàng đầu, bao năm nay đều phải dựa vào nguồn lương thực chuyển tới từ hoàng triều Kim Bích.
Hơn nữa, dưới trời đất này đương nhiên không bao giờ có lương thực cho không cả, lấy của người ta một thứ này thì đương nhiên phải trả lại người ta một thứ khác.
Nguồn tài nguyên phong phú nhất của nước Bạch Hổ chính là khoáng sản, và nghể nổi tiếng nhất là đúc kiếm, chế tạo binh khí, vì thế phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề lương thực của nước Bạch Hổ chính là dùng binh khí trao đổi lương thực đồng thời phải đào tạo cho hoàng triều Kim Bích những thợ đúc kiếm xuất sắc. Quan viên trong triều đình nước Bạch Hổ vì vậy lo lắng không yên, tình hình này mà kéo dài, nước Bạch Hổ chắc chắn sẽ bị nước khác thôn tính. Ấy vậy mà, hoàng đế nước Bạch Hổ là Tây Lăng Xuyên vẫn luôn ưu nhàn, tự tại, chưa bao giờ lo lắng gì về vấn đề này. Điều này thật đúng với câu “Hôm nay có rượu hôm nay say. Mai này sầu muộn mai này lo.”
Cư Viên Tu là Tư Nông Khanh (*) của hoàng triều Kim Bích, tuổi tuy còn trẻ, nhưng lại là một cao thủ nông vụ xuất sắc trứ danh. Lần này Cư Viên Tu nhận chỉ thị của hoàng đế hoàng triều Kim Bích tới nước Bạch Hổ giải quyết vấn đề dân sinh. Đây đích thực là diễm phúc của con dân nước Bạch Hổ.
(*)Tư Nông Khanh: Chức quan quản lý về nông nghiệp.
Theo dự định, Cư Viên Tu hai ngày nữa mới tới, nhưng bây giờ đã có mặt trong kinh thành Vân Hổ, đáng lẽ, Tư Hành Phong phải phái người đến nghênh tiếp, lo lắng chỗ ăn chỗ ở cho người ta, vậy mà lại để Cư Viên Tu phái người đưa thư hàm đến trước. Cộng thêm hành động nghĩa hiệp trên đường khi nãy, càng khiến cho Tư Hành Phong cảm thấy an tâm hơn trước rất nhiều. Điều bất ngờ chính là, Tây Lăng Xuyên lại biết chuyện Cư Viên Tu có mặt trong kinh thành trước cả Tư Hành Phong, đồng thời còn sắp xếp xong xuôi, thỏa đáng mọi chuyện từ trước. Tiếp đó, sau khi nhận được thư hàm của Cư Viên Tu, người trong cung liền đến chuyển lời, Tây Lăng Xuyên tuyên triệu ngài và Cư Viên Tu ngày mai vào cung diện thánh.
Im lặng một hồi lâu, ngài liền nhấc bút hồi đáp bức thư hàm, trong đó có đề cập đến chuyện ngày mai ngài sẽ phái người đến đón Cư Viên Tu nhập cung, đồng thời sẽ chuẩn bị chu toàn tất cả mọi thứ. Nét bút như rồng bay phượng múa, ngài nhanh chóng cho thư vào bì rồi gọi người hầu đứng ngoài cửa vào “Người đâu, mau đem bức thư này đến cho Cư Viên Tu đại nhân.”
Hôm sau, khoảnh khắc Cư Viên Tu lần đầu gặp mặt vị Bình Viễn hầu nổi danh bậc nhất nước Bạch Hổ, liền không ngừng cảm thán đúng là một Hầu gia tuyệt sắc vô song. Trước đó, ngài từng nghe tiếng Bình Viễn Hầu gia hành sự lỗi lạc, là một nhân tài hiếm có trong thiên hạ từ lâu, nhưng Cư Viên Tu không hề biết rằng ngài lại có thể phi phàm thoát tục, oai nghiêm đến vậy. Đừng nói là đàn ông, chỉ e ngay đến những vị cô nương xinh đẹp tuyệt trần đứng cạnh bên, sợ là cũng kém sắc vài phần.
“Cư đại nhân, xin mời.” Tư Hành Phong đưa tay ra hiệu mời Cư Viên Tu đi trước.
“Hầu gia khách khí rồi, xin mời.” Sau khi Cư Viên Tu đáp lễ, liền nhanh chóng đi vào bên trong chính điện.
Cư Viên Tu hoàn toàn không ngờ, sau khi bước vào chính điện, lại có thể nhìn thấy những hình ảnh khiến cho người ta kinh ngạc đến mức này.
Hoàng đế nước Bạch Hổ Tây Lăng Xuyên đang nằm trên chiếc phản trải một lớp lông hồ ly trắng muốt, trong tay ôm một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm. Người phụ nữ này đang ngậm một trái nho trong miệng mớm cho Tây Lăng Xuyên, cùng lúc đôi tay Tây Lăng Xuyên du ngoạn khắp chốn trên thân thể ngọc ngà của nàng ta, khiến nàng ta rên lên liên tục.
Hoàng đế nước Bạch Hổ từ lâu luôn bị đồn đại là bỏ bê triều chính, đắm chìm trong hương sắc mỹ nhân, không ngờ tiếp đón sứ giả của nước khác cũng theo đúng phong cách đồn đoán.
Cư Viên Tu nhìn hình ảnh trên chiếc phản, mặt mày lúng túng, rồi bất đắc dĩ quay mặt sang một bên né tránh.
Tư Hành Phong đứng cạnh bên mặt không đổi sắc, mày không cau dù chỉ một chút kể từ khi bước vào chính điện. Điều này thực khiến Cư Viên Tu không khỏi âm thầm khâm phục.
“Khụ khụ.” Tư Hành Phong khẽ ho vài cái, bước lên phía trước, lớn tiếng nói với Tây Lăng Xuyên “Khởi bẩm Hoàng thượng, Tư Nông khanh Cư Viên Tu đại nhân của hoàng triều Kim Bích xin cầu kiến.”
Hai người trên phản vẫn không có phản ứng gì, tiếp tục quấn quýt đắm say.
Tư Hành Phong đã dự liệu trước tình hình, tăng thêm âm lượng, lớn tiếng bẩm tấu “Khởi bẩm Hoàng thượng, Tư Nông khanh Cư Viên Tu đại nhân của hoàng triều Kim Bích xin cầu kiến.”
“Hả?” Tây Lăng Xuyên cuối cùng cũng có phản ứng, khẽ ho một tiếng, quay mặt qua, vừa thấy Tư Hành Phong, đôi mắt mê say, lờ mờ bỗng nhiên sáng rực. Tây Lăng Xuyên lạnh nhạt đẩy người phụ nữ trong lòng mình sang một bên, rồi xua tay ra hiệu nàng mau lui xuống. Người phụ nữ này vô cùng ngoan ngoãn, nhặt tấm áo mỏng dưới mặt đất choàng lên người, nhìn hai vị đại nhân trước mặt mỉm cười tươi tắn, sau đó lả lướt bước ra khỏi chính điện.
Trong đại điện tuy rằng ấm áp như mùa xuân, nhưng tiết trời giá lạnh, vị mỹ nhân kia lại mặc đồ hơi mỏng, vậy mà có thể chịu đựng sao? Cư Viên Tu bất giác cảm thấy buồn cười, đưa tay day day sống mũi.
“Ái khanh vào điện từ lúc nào? Quả nhân hoàn toàn không biết?” Đôi mắt phụng tuyệt đẹp của Tây Lăng Xuyên khẽ nheo lại, khóe miệng cong lên, để lộ nụ cười biếng nhác.
Từ sau khi nhận ra Tư Hành Phong cũng có mặt trong chính điện, Tây Lăng Xuyên chưa từng rời mắt khỏi thân người ngài, trong ánh mắt của hoàng đế thậm chí còn rừng rực nhiệt tình nóng bỏng.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Tư Nông khanh Cư Viên Tu của hoàng triều Kim Bích xin cầu kiến.” Tư Hành Phong phớt lờ ánh mắt rừng rực nhiệt tình nóng bỏng của Tây Lăng Xuyên, khuôn mặt lạnh lùng nhắc lại từng từ.
“Hả? Cư đại nhân đến sớm vậy sao? Mấy hôm trước, quả nhân còn nhắc đến Cư đại nhân đấy!” Tây Lăng Xuyên cuối cùng cũng chú ý đến sự tồn tại của Cư Viên Tu, liền lên tiếng dặn dò cung nhân “Người đâu, ban ngồi.”
“Khấu tạ Hoàng thượng.” Cư Viên Tu hành lễ, sau đó nhã nhặn ngồi xuống.
Trong đại điện rộng lớn, ngoại trừ cung nữ thái giám ra, chỉ còn mình Tư Hành Phong đứng giữa trung tâm đại điện.
“Ái khanh, mau lại đây, ngồi bên cạnh quả nhân này.” Tây Lăng Xuyên chỉ vào chỗ trống cạnh bên mình, không hề ngần ngại nói với Tư Hành Phong.
“Vi thần đa tạ nhã ý của Hoàng thượng.” Tư Hành Phong bình thản đáp lại, dùng hành động cụ thể để từ chối lời mời đầy ‘thịnh tình’ của Tây Lăng Xuyên, sau đó liền gọi một tiểu thái giám bê ghế vào cho mình.
Cùng lúc đó, Cư Viên Tu vô cùng khó hiểu về mối quan hệ khiến người khác tò mò của hai người trước mặt, chưa kịp định thần thì Tư Hành Phong đã bắt đầu đề cập đến mục đích Cư Viên Tu viếng thăm nước Bạch Hổ.
Nghe Tư Hành Phong giới thiệu chi tiết về tình hình địa thế, đất đai của Bạch Hổ, Cư Viên Tu lại càng thêm khâm phục vị Hầu gia tuấn tú, phong nhã trước mặt mình.
Tây Lăng Xuyên vẫn giữ nguyên dáng nằm khêu gợi của mình, ánh mắt không hề rời khỏi Tư Hành Phong một phút, dường như đang thưởng thức cử chỉ lời nói của vị Hầu gia hơn là quan tâm đến nội dung câu chuyện.
Không lâu sau, lúc Tư Hành Phong dừng lời, liền nhìn về phía Cư Viên Tu chân thành đưa lời khẩn cầu “Trước tình hình này, Cư đại nhân có đối sách gì không?”
“Bẩm Hoàng thượng, thưa Hầu gia, theo ý kiến của vi thần, đồng ruộng quý quốc ít, đồi núi lại nhiều, nhưng đất đai kém màu mỡ, đất đá chiếm phần đa. Ở những vùng đồi núi, trung du có thể trồng ngô làm lương thực chính, giữa vụ có thể trồng lúa, nhưng thu hoạch chậm hơn bình thường. Người dân có thể trồng khoai tím làm lương thực chính, trên đồi núi cao thì có thể trồng thuốc, gần khu vực này có thể trồng khoai lang. Đấy là những thứ người dân có thể dựa vòa để sinh sống.” Cư Viên Tu chậm rãi nói rõ quan điểm của bản thân, đồng thời cũng cho biết loại nông phẩm dễ trồng nhất, phù hợp với địa hình của nước Bạch Hổ. Nghe ra thì thật không hổ danh là Tư Nông khanh của hoàng triều Kim Bích.
Trên đại điện sáng chói, rộng lớn, chỉ nghe thấy tiếng Tư Hành Phong và Cư Viên Tu bàn luận cùng nhau, trong khi đó Tây Lăng Xuyên vẫn nằm trên phản, chăm chăm dõi theo Tư Hành Phong. Ấy vậy mà vị Hầu gia mỹ nam này lại chẳng để tâm đến ngài dù chỉ một lần, tiếp tục bàn luận sôi nổi. Rất nhanh Tây Lăng Xuyên cảm thấy vô vị, rồi không biết từ lúc nào đã nhắm mắt ngủ say.
Tư Hành Phong và Cư Viên Tu sau khi bàn thảo xong xuôi mọi việc, liền đứng dậy khấu đầu trước Tây Lăng Xuyên đang ngủ say “Khởi bẩm Hoàng thượng, trong buổi chiều sớm mai, vi thần sẽ tấu thêm về chuyện này trước các đại thần trong triều, cụ thể tiến hành thế nào sẽ giao lại cho các quan cấp dưới hành sự. Vi thần xin cáo lui.”
Cư Viên Tu lần đầu gặp phải tình hình kiểu này, cảm thấy vô cùng nực cười, nên cũng làm theo Tư Hành Phong, khấu đầu khẽ nói “Hạ thần cáo lui.”
Khoảnh khắc hai người vừa bước ra khỏi cửa, thì trong điện vang lên giọng nói biếng nhác. Rất nhanh sau đó, một tiểu thái giám đuổi theo, ngăn Tư Hành Phong lại “Hầu gia, xin ngài dừng bước.”
Tư Hành Phong dừng lại, nhưng không hề quay người, bình thản lên tiếng “Có chuyện gì thế?”
“Hoàng thượng đang ở trong điện chờ, mời Hầu gia quay lại.”
Tư Hành Phong nắm chặt hai bàn tay, quay sang hành lễ tạ lỗi với Cư Viên Tu, mong ngài chờ đợi đôi chút.
Quay lại đại điện lần nữa, Tây Lăng Xuyên đã ngồi dậy, thấy Tư Hành Phong bước tới, hai mắt liền tít lên hớn hở nói “Quả nhân lâu lắm rồi không được gặp ái khanh, hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội, ái khanh sao nỡ lạnh nhạt như thế?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, hàng ngày vào mỗi buổi chiều sớm vi thần bao giờ chẳng đứng ở chỗ gần Hoàng thượng nhất?” Tư Hành Phong lạnh lùng đáp.
Tây Lăng Xuyên bật cười, kéo y phục trên người xuống để lộ lồng ngực gầy guộc, bước lại. Khi đứng trước mặt Tư Hành Phong, Tây Lăng Xuyên khẽ nheo mắt nói “Ái khanh càng ngày càng mất đi nét thú vị ban đầu, quả nhân chẳng qua chỉ là nhớ ái khanh quá mà thôi.”
Tư Hành Phong khẽ ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt phụng biết cười của Tây Lăng Xuyên, khuôn mặt lạnh lùng đáp “Bây giờ Hoàng thượng nên đặt tâm trí vào vấn đề nông nghiệp của nước nhà. Ngày mai trên đại điện, vi thần sẽ tấu rõ mọi chuyện.”
“Ha ha, Hành Phong à Hành Phong, ái khanh cho rằng vừa rồi, trẫm đã ngủ gật thật sao?” Tây Lăng Xuyên vừa định đặt bàn tay của mình lên má Tư Hành Phong, liền bị tránh né.
“Hoàng thượng, nếu không có chuyện gì khác, vi thần xin cáo lui.” Tư Hành Phong cúi đầu, đáp.
Khoảnh khắc Tư Hành Phong vừa quay người liền nghe thấy giọng nói của Tây Lăng Xuyên truyền lại “Quả nhân thực sự rất nhớ ái khanh, nếu không đã chẳng triệu kiến ái khanh cùng Cư Viên Tu vào, hơn nữa theo quốc pháp thì…”
Tư Hành Phong lập tức ngắt lời “Vi thần đa tạ ân sủng của Hoàng thượng.” Nói xong, ngài không hề do dự lui khỏi chính điện.
“Hành Phong…” Tây Lăng Xuyên nhìn theo bóng Tư Hành Phong dần dần biến mất khỏi cửa đại điện, nheo đôi mắt lại, nói “Được, quả nhân sẽ đợi ái khanh trong điện Ngọc Hoa vào đêm mùng năm này.”
Điện Ngọc Hoa!
Khi ba chữ đó vang lên, Tư Hành Phong lập tức cau chặt đôi mày, siết chặt hai tay, gân xanh nổi cuồn cuộn, tiếp đó là cảm giác đau đớn thống hận lan tỏa tới từng tế bào trong cơ thể. Ngài không thể hiểu nổi rốt cuộc Tây Lăng Xuyên muốn làm điều gì, rốt cuộc hắn còn muốn sỉ nhục ngài đến mức độ nào, hay vốn dĩ hắn chính là một kẻ biến thái? Tất cả mọi thứ đều khiến ngài căm ghét, thống hận kẻ đang ngồi giữa chính điện kia. Ngài của bây giờ đã không còn là một thư sinh yếu đuối để mặc cho người khác ăn hiếp, giày vò của năm xưa nữa. Thế nhưng, để tiếp tục sinh tồn, để có được vị trí chỉ dưới một người đứng trên vạn người, ngài đã không những phải vứt bỏ lòng tự tôn, mà còn phải gạt phắt cả nhân phẩm của một con người.
Nếu để tìm lại lũ cầm thú bỉ ổi năm xưa sỉ nhục mình, Tư Hành Phong sẽ lọc xương róc thịt bọn chúng, khiến cho chúng mãi mãi không thể siêu sinh. Nếu có thể quay ngược thời gian, mẫu thân của ngài đã không vì bệnh tật mà rời bỏ thế gian này. Nếu có thể, ngài đã chẳng phải ở đây chịu đựng nỗi nhục này. Giây phút này, ngài chỉ muốn từ bỏ nước Bạch Hổ… tiếc là, đại thù chưa báo, ngài vẫn phải nhẫn nhịn tới cùng.
“Tâm trạng của Hầu gia dường như không vui! Xin hỏi có tâm sự gì thế?” Từ khi bước ra khỏi đại điện, Cư Viên Tu đã nhận thấy Tư Hành Phong nét mặt sầm sì, đôi môi mím chặt, liền bất giác đưa lời thăm hỏi.
“Đa tạ Cư đại nhân đã quan tâm.” Tư Hành Phong nhanh chóng hồi phục sắc diện vốn có, nghiêm nghị đáp “Ngày mai trong buổi chiều sớm, làm phiền đại nhân…”
“Ngài khách khí quá rồi!” Cư Viên Tu xem ra đã thích ứng với thái độ lạnh nhạt của Tư Hành Phong. Một khi tới đây, mọi chuyện nên làm theo quy tắc, làm xong rồi muốn đi đâu sẽ là quyền riêng của mỗi người. Nghĩ vậy Cư Viên Tu bất giác mỉm cười, đưa mắt nhìn về phía hai cung nữ đang bước lại từ phía xa.
Đột nhiên ngài hô lớn “Phẩm cô nương!”
Nhưng vì ở trong thâm cung tại kinh thành Vân Hổ, Tư Hành Phong lại đang đứng cạnh bên, Cư Viên Tu chỉ có thể dồn nén mong muốn đuổi theo vị cô nương kia, rồi ngây mắt nhìn bóng dáng của nàng lướt qua trước mặt. Rất nhanh sau đó, vị cô nương mặc y phục màu xanh lá cây dần biến mất sau một khúc ngoặt, để lại cho ngài niềm tiếc nuối vô hạn.
Phẩm cô nương?
Tư Hành Phong liếc qua hai chiếc bóng màu xanh lá cây vừa biến mất nơi góc rẽ, lại nhìn sang Cư Viên Tu bên cạnh, dường như đã nhận ra điều gì đó. Ngài nhẹ nhếch môi nói “Cư đại nhân quen người cung nữ ban nãy sao?”
Cư Viên Tu chắc chắn không nhận nhầm người. Một trong hai cung nữ vừa rồi đích thực là cô nương mà ngài đã gặp hôm qua, không ngờ người con gái có khí chất thanh tao nhã nhặn đó lại là một cung nữ. Trong vô thức, ngài buột miệng đáp lại “Chỉ là duyên phận tình cờ được gặp mặt một lần mà thôi.”
Cho dù chỉ thông qua thần thái của hành động, lời nói, Tư Hành Phong có thể cảm nhận rõ ràng Cư Viên Tu có ý với người cung nữ vừa nãy, liền thuận nước đẩy thuyền “Nếu Cư đại nhân thích, ta có thể thay Cư đại nhân làm chủ, xin Hoàng thượng ban người cung nữ đó cho Cư đại nhân. Thời gian Cư đại nhân ở lại đất nước của chúng ta, nói dài không dài, ngắn không ngắn, sống ở đây một mình kiểu gì chẳng cảm thấy đơn côi chiếc bóng, có người ở bên cạnh bầu bạn tâm sự âu cũng tốt hơn nhiều.”
Cư Viên Tu khoanh tay trước ngực, vội vã đưa lời từ chối “Thực sự đó chỉ là mối duyên tình cờ gặp mặt một lần mà thôi. Chuyến đi lần này của Viên Tu tới quý quốc đáng lý phải đặt quốc sự lên hàng đầu, thật sự đã để cho Hầu gia phải chê cười rồi.”
“Cư đại nhân khách khí quá, có yêu cầu gì, Cư đại nhân cứ việc nói ra. Xin mời.”
“Hầu gia, xin mời.” Cư Viên Tu thu lại tâm tư, âm thầm thở dài một tiếng, sau đó bước về nơi mà Tư Hành Phong đã chuẩn bị.