Cả hai quấn quýt nhau đến tận trưa sau vài ngày xa cách vì những lý do của riêng mình. Vu Thời Gia Hưng đi chơi mệt nên cũng ngoan ngoãn ngủ đến tận trưa.
Khi cậu nhóc tỉnh giấc đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của ba Dương đang ngủ ngon lành cùng Ngôn Diễm. Cậu nhóc ôm chú gấu bông nhỏ của mình tiến về phía giường ngủ.
“Ba Dương…”
Vu Thời Gia Hưng trèo lên giường, nằm gọn gàng ở giữa ba mẹ.
“Ba sang đây từ lúc nào thế ạ? Em con đâu ạ? Em không đi cùng ba ạ?”
“Ba sang đây đón hai mẹ con.”
“Thế nào? Con đi chơi có vui không?”
“Dạ vui.”
“Thế có nhớ ba với em không nào?”
“Nhớ ạ.”
“Ngoan.”
Một nhà ba người cùng nhau ăn uống rồi lại dọn dẹp hành lý để bay về nước. Đương nhiên hành động lần này của Đông Phương Ngôn Diễm đủ khiến Vu Hoằng Dương hiểu ra nhiều chuyện. Con nào cũng là con, anh nên có cách chiều chuộng con hợp lý, mềm dẻo nhưng cũng nên cứng rắn đúng lúc để con nên người.
Mọi người biết cả hai hôm nay bay về nước nên tụ tập cùng nhau ăn uống. Ông bà Đông Phương, Triều Hân cũng có mặt tại Vu gia. Quân Hạo và Uông Minh Triết cũng đến góp vui. Mọi người tổ chức tiệc nướng ngoài trời cùng nhau.
“Diễm… con ra kia chơi cùng mọi người đi, để đó mẹ nướng cho.”
“Thôi sắp xong rồi, mẹ để con làm nốt cho.”
“Chị ra kia chơi với mọi người đi ạ, để đó em với mẹ nướng cho.” Triều Hân cất giọng lên tiếng.
“Em không ra kia chơi với mọi người đi, biết đâu lại tìm được ý trung nhân cũng nên.”
“Chị này.”
“Được rồi, hai đứa ra kia chơi đi. Ở đây có hai mẹ lo rồi.”
Đông Phương Ngôn Diễm ra ngồi bên cạnh Vu Hoằng Dương. Triều Hân nhìn xung quanh hình như chỉ cần một chỗ trống duy nhất bên cạnh Uông Minh Triết.
“Con vào trong lấy thêm ghế.”
“Lấy ghế thêm làm gì? Qua đây ngồi đi.”
“Hả?”
“Không phải vẫn còn một ghế bên đây sao. Cô sang đây ngồi đi.” Uông Minh Triết lên tiếng.
“À.”
Vu lão gia nhìn Quân Hạo và Uông Minh Triết lên tiếng: “Hai đứa con cũng nên lập gia đình đi, lớn hết cả rồi đấy.”
“Con cũng muốn lắm, nhìn Vu Hoằng Dương cậu ấy vợ con đề huề mà con sốt hết cả ruột, mỗi tội chẳng cô nào chịu ưng cả. Chắc là duyên chưa tới bác ạ.” Uông Minh Triết nửa đùa nửa thật lên tiếng.
Đông Phương Ngôn Diễm đưa cặp mắt nhìn Triều Hân và Uông Minh Triết, quả thật rất đẹp đôi, phút chốc không nhịn được mà lên tiếng: “Thế Uông tổng nghĩ sau về cô gái đang ngồi bên cạnh cậu?”
“Thế chị có chịu nhận người em rể này không?”
“Cậu đã gọi tôi một tiếng chị rồi lẽ nào tôi lại không nhận, có phải không?”
“Haha.”
Mọi người cười lớn, chỉ riêng Triều Hân là gương mặt đã đỏ ửng lên như hai quả cà chua.
“Triều Hân, con thấy thế nào?”
“Hả. Thấy thế nào là thế nào ạ?”
“Con thấy Uông tổng đây thế nào?”
“Con…”
Triều Hân đứng hình vài giây trước những câu hỏi dồn dập của mọi người. Trong lúc cô vẫn còn đang bối rối không biết trả lời như nào thì một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên tay cô từ lúc nào, giọng nói ấm áp vang lên: “Đừng sợ.”
“Ồ…” Tất cả mọi người đều ồ lên ngạc nhiên trước câu nói của Uông Minh Triết.
Đông Phương Ngôn Diễm đưa cặp mắt nghi ngờ nhìn về phía cả hai: “Hai người khai thật đi. Hai người… đang quen nhau có phải không?”
“Ngôn Diễm à, đúng là không có gì qua mắt được cô.”
“Thế còn không mau thành thật khai báo.” Vu Hoằng Dương vừa gắp thức ăn bỏ vào chén của Ngôn Diễm vừa lên tiếng.
“Ừm thì vừa quen nhau được một thời gian. Định tạo cho mọi người bất ngờ nhưng ai ngờ mọi người làm chúng tôi bất ngờ hơn cả đấy.”
“Bất ngờ mà đúng không mọi người.”
“Đúng đúng.”
Tay của Uông Minh Triết và Triều Hân đã nắm lấy nhau từ bao giờ, chẳng còn giấu diếm nữa mà công khai bày tỏ tình cảm với nhau.
“Xem kìa, xem hai người họ thắm thiết chưa kìa.”
Vu Hoằng Dương đang lột vỏ tôm cho Ngôn Diễm, nghe cô nói liền nhíu mày không vui lên tiếng: “Anh với em không thắm thiết à?”
“Đâu có.”
“Đâu có cái gì? Đâu có thắm thiết hay là đâu có cái gì?”
“Chồng em là nhất.”
Vu Hoằng Dương đặt con tôm đã được lột vỏ sạch sẽ vào chén của cô: “Ngoan, thưởng cho em.”
“Haizzz, chỉ có tôi là mãi cô đơn, suốt ngày phải ăn cơm chó của hai người. Tôi ăn phát no luôn rồi ấy.” Quân Hạo buồn bã lên tiếng.
“Người yêu cậu đâu? Không về à?”
Quân Hạo buồn rầu lên tiếng: “Sẽ về nhưng chắc là không phải bây giờ.”
“Ai nói với anh là không phải bây giờ.”
Một người con gái từ bên ngoài đi vào với một chiếc vali. Tất cả mọi người đều không biết cô là ai nhưng Quân Hạo thì biết rất rõ, đây chính là cô người yêu của anh.
Quân Hạo buông đũa, nhanh chóng đi về phía cô gái, anh nhấc bổng cô lên, hớn hở như một đứa trẻ mà lên tiếng: “Em về rồi. Cuối cùng em cũng chịu về rồi.”
“Anh vui không?”
“Vui chứ.”
“Anh mau thả em xuống, em chóng mặt. Mọi người đang nhìn kìa.”
Quân Hạo nhẹ nhàng bỏ cô xuống: “Sao em biết anh ở đây?”
“Ba mẹ anh bảo anh ở đây.”
“Em vào đây đi.”
Quân Hạo nắm tay cô gái kia đi vào chỗ mọi người: “Giới thiệu với mọi người, đây là người yêu tôi, Thư Kỳ.”
“Chào mọi người.”
“Xin chào.”
“Mau ngồi xuống đi.”
“Ây da, thế là ai cũng có đôi có cặp hết rồi ha. Tôi chờ uống rượu mừng của hai cậu đấy.”
“E hèm, Uông tổng à. Chắc là cậu nên gọi tôi một tiếng anh rồi đấy.”
“Không thành vấn đề, haha.”
Mọi người cùng nâng ly chúc mừng cho cái kết viên mãn của tất cả mọi người. Đông Phương Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương đã có một gia đình nhỏ với hai nhóc tỳ đáng yêu. Triều Hân cũng đã thay đổi để trở nên tốt hơn, và cũng hạnh phúc bên Uông Minh Triết. Còn Quân Hạo, sau chuỗi ngày chờ đợi thì anh cũng đã đợi được của người yêu đi du học nước ngoài của mình để trở về.
“Chúc mừng các con. Các con phải thật hạnh phúc.”
“Vâng ạ.”
“Tụi con cảm ơn ạ.”
“Nào cạn ly. Hôm nay không say không về nhé.”
“Được ạ. Cạn ly, chúc mừng chúng ta.”
Buổi tiệc nướng ngoài trời thêm phần náo nhiệt và ấm cúng hơn bao giờ hết khi có đầy đủ mọi người, đặc biệt là ai cũng có những hạnh phúc riêng cho mình.
Đây có lẽ chính là cái kết tốt đẹp nhất, viên mãn nhất, ai cũng có hạnh phúc riêng, chẳng cần phải ganh đua, ghen tỵ với ai, bởi lẽ mỗi người đều sẽ được ông trời sắp xếp cho một cuộc sống riêng của mình, có cưỡng cầu cũng vô ích. Hài lòng với những gì mình đang có chính là điều hạnh phúc nhất.
_THE END_