Sáng sớm hôm sau, Vu Hoằng Dương đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị đưa Đông Phương Ngôn Diễm đi khám thai định kỳ. Vu Hoằng Dương rất nôn nóng và hồi hộp đợi xem cục cưng trong bụng Đông Phương Ngôn Diễm có phải là tiểu công chúa mà anh đang mong đợi hay không.
Vu Hoằng Dương chăm chú nhìn hình ảnh siêu âm đang hiển thị trên màn hình, ánh mắt đăm đuối không rời.
“Chúc mừng hai người, là một tiểu công chúa.” Vị bác sĩ lên tiếng.
Vu Hoằng Dương nhưng không tin vào tai mình, giọng run run không nói nên lời, ngập ngừng hỏi lại bác sĩ: “Có… có thật không bác sĩ?”
“Đúng vậy, là một tiểu công chúa.”
“Tuyệt quá. Cảm ơn bác sĩ.”
“Không có gì. Chúc mừng hai người nhé.”
“Cậu cứ chăm sóc cô ấy theo những gì tôi đã dặn là được.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn vẻ mặt hớn hở của Vu Hoằng Dương từ lúc biết đứa bé trong bụng cô là con gái liền lên tiếng: “Vui đến thế cơ à?”
“Tất nhiên. Vợ không biết chồng đã đợi ngày này từ rất rất lâu để được nghe tin tức tốt đẹp này à.”
Vu Hoằng Dương cúi người đặt một nụ hôn lên phần bụng đang dần nhô lên của Đông Phương Ngôn Diễm, giọng rất đỗi dịu dàng lên tiếng: “Cục cưng của ba.”
Đông Phương Ngôn Diễm bĩu môi: “Phải rồi, có con gái rồi nên đâu cần để tâm đến người vợ già này nữa đâu.”
“Cả hai mẹ con đều là cục cưng của anh.”
“Thôi, vợ biết vị trí của mình ở đâu rồi. Tui chính thức bị thất sủng rồi.”
“Vị trí của em?”
Vu Hoằng Dương nhẹ nhàng cầm lấy tay Đông Phương Ngôn Diễm đặt lên trái tim của mình: “Vị trí của vợ là ở đây, mãi mãi không thay đổi.”
Lần mang thai thứ ai này, Đông Phương Ngôn Diễm không hề bị nghén, ngược lại cô ăn uống rất ngon miệng, cũng vì thế mà cân nặng của Đông Phương Ngôn Diễm tăng lên nhanh chóng, người cũng trở nên tròn trịa hơn rất nhiều.
Đông Phương Ngôn Diễm đặt chiếc cân điện tử xuống nhà, chậm rãi đứng lên rồi phút chốc lại thở dài ngao ngán khi nhìn số cân nặng hiển thị trên màn hình.
“Lại lên ký nữa rồi sao?”
Vu Hoằng Dương nhìn thấy Ngôn Diễm thở dài liền cất giọng: “Vợ, đây là lần thứ ba trong ngày em cân rồi ấy.”
“Chồng có thấy em béo không?”
“Không.”
“Anh nói xạo.”
Vu Hoằng Dương: “…”
“Không béo. Vợ đang mang thai nên như vậy là bình thường, không béo.”
“Có thật không?”
Vu Thời Gia Hưng nhìn mẹ với ánh mắt lạ lẫm, giọng nói ngây thơ lên tiếng: “Mẹ… dạo này mẹ ăn nhiều lắm ạ? Trông mẹ béo lắm rồi đấy ạ?”
Vu Thời Gia Hưng nói mà Vu Hoằng Dương không kịp bịt miệng: “Vu Thời Gia Hưng con ăn nói gì thế hả? Mẹ con đang mang thai em gái của con nên mới như thế.”
“Mẹ mang thai rất vất vả. Con nói vậy mẹ sẽ buồn, sẽ tủi thân đấy con biết không hả?”
“Hai cha con anh, tối nay ngủ ngoài hết cho em.”
Đông Phương Ngôn Diễm bỏ vào phòng ngủ, Vu Hoằng Dương thấy vậy cũng lẽo đẽo đi theo sau: “Vợ… vợ…”
“Vợ ơi…”
“Con còn nhỏ nói tầm bậy, vợ đừng buồn mà.”
“Anh không nghe câu trẻ con không biết nói dối à. Chỉ có anh mới nói xạo em như thế thôi.”
“Dù anh có nói xạo đi nữa hay cứ cho là em béo lên đi, thì em vẫn là vợ của anh, là mẹ của các con anh. Anh không hề chê em béo hay như nào cơ mà.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn cơ thể mình ngày càng trở nên nặng nề liền tủi thân: “Nhưng mà… em…”
“Ngoan, sau khi sinh con em sẽ trở lại như trước kia mà. Không sao.”
“Ngoan, anh thương.”
Thời gian cứ thế trôi, mới đấy là Đông Phương Ngôn Diễm cũng đã đến gần ngày dự sinh. Vu Hoằng Dương và mọi người liên tục thay phiên nhau túc trực để chăm sóc cô.
“Chồng ơi… em đau…”
“Aaaa… chồng ơi…”
“Vợ đau bụng… Hình như… em sắp sanh rồi…”
Mọi người nhanh chóng đưa Đông Phương Ngôn Diễm đến bệnh viện. Mọi người ở bên ngoài chờ đợi mà trong lòng thấp thỏm không yên, liên tục cầu nguyện cho mẹ con Ngôn Diễm bình an.
Sau nhiều giờ đồng hồ vẫn chưa có động tĩnh gì, tâm trạng mọi người ngày một trở nên căng thẳng. Mãi đến khi có tiếng em bé khóc vang lên, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sinh rồi. Sinh rồi.”
“Chúc mừng gia đình, mẹ tròn con vuông cả rồi.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Vu Hoằng Dương nhanh chóng đi vào bên trong tìm Đông Phương Ngôn Diễm. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi, gương mặt nhễ nhại mồ hôi, trong lòng bỗng cảm thấy xót xa.
Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô: “Vợ vất vả rồi.”
“Anh cảm ơn em. Anh yêu vợ nhiều lắm.”
“Em không sinh nữa đâu. Đau lắm…”
“Được, không sinh nữa.”
Đứa bé là một tiểu công chúa vô cùng đáng yêu, được Vu Hoằng Dương và Đông Phương Ngôn Diễm đặt tên là Vu Thời Trác Miên. Cô nhóc càng lớn càng đáng yêu, đặc biệt là vô cùng bám bố. Bây giờ Đông Phương Ngôn Diễm mới hiểu cảm giác của Vu Hoằng Dương lúc Vu Thời Gia Hưng liên tục bám lấy cô.
Vu Thời Trác Miên được Vu Hoằng Dương vô cùng cưng chiều, đến nỗi Đông Phương Ngôn Diễm sợ anh sẽ chiều hư con bé mất.
“Anh như thế sẽ chiều hư con mất.”
“Con gái là để nuông chiều cơ mà. Anh chiều con gái anh thì có gì là sai cơ chứ.”
“Sao em chả bao giờ nghe anh nói câu này với Gia Hưng nhỉ?”
“Anh không có nói sao?” Vu Hoằng Dương tỏ vẻ vô tội.
“Cái đồ trọng nữ khinh nam.”
Đông Phương Ngôn Diễm bế Vu Thời Gia Hưng lên khỏi đống đồ chơi, cất giọng: “Đi, mẹ chở con đi chơi, mặc kệ hai ba con bọn họ.”
“Aaa… đi chơi. Mẹ chở con đi chơi.”
“Được, mẹ dẫn con đi thay đồ đẹp rồi chở con đi chơi nhé.”
“Dạ.”
Thế là hai mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm bồng bế nhau đi chơi, để cha con Vu Hoằng Dương ở nhà tự chăm nhau.
Hai mẹ con Ngôn Diễm đưa nhau đi ăn, đưa nhau đi chơi, đến tối thì chở nhau về Vu gia chơi, chẳng thèm để ý đến hai cha con ở nhà như nào.
“Bà nội.”
“Hai mẹ con về chơi đấy à. Mau vào nhà đi.”
“Làm phiền ba mẹ cho hai mẹ con con ngủ ké một hôm với.”
“Hai đứa cãi nhau à?”
“Không ạ.”
“Thế sao không về nhà bên đó mà lại ngủ ở đây. Mẹ tưởng đâu hai đứa như hình với bóng không rời nhau được chứ?”
“Mẹ này.”
“Không phải vậy à?”
“Anh ấy có người tình nhỏ rồi. Đâu quan tâm gì đến mẹ con con đâu chứ.”
“Haha…” Vu phu nhân cười lớn.
“Anh ấy chiều con bé đến sắp hư rồi. Thật không công bằng khi anh ấy rất nghiêm khắc với Gia Hưng nhưng với Trác Miên thì chỉ cần con bé muốn là anh ấy ngay lập tức chiều lòng con bé. Con cũng hết cách với hai ba con họ rồi.”
“Thế thì con cứ cho nó toại nguyện, để hai ba con nó tự chăm nhau đi. Con cứ đưa Gia Hưng đi chơi đâu đó cho khuây khỏa đầu óc.”
“Cũng đúng mẹ ha. Anh ấy chiều con gái anh ấy thì con chiều con trai của con.”
“Chính xác.”
Thế là hai mẹ con Ngôn Diễm lên kế hoạch đưa nhau đi du lịch, để hai ba con Trác Miên ở nhà.