Đông Phương Ngôn Diễm nghẹn nào, nước mắt rơi ào ạt như một ngày đông băng giá, chưa bao giờ mọi người nhìn thấy Ngôn Diễm như vậy cả, cô khóc như chưa từng đươc khóc.
Vu Hoằng Dương nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, choàng vai vỗ nhẹ, an ủi cô bình tĩnh lại. Nhưng từ đầu đến cuối anh chẳng nói lời nào, anh không hy vọng cô bị mình làm phân tâm, anh muốn cô quyết định theo đúng những gì cô mong muốn, sẽ không bị tác động bởi những người xung quanh.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, là mẹ không phải với con nhưng mẹ cũng hoàn toàn không biết con bị đánh tráo. Khi mẹ biết chuyện mẹ cũng rất sốc, ba mẹ đã tìm con rất nhiều năm. Giờ mẹ tìm được con rồi, mẹ sẽ không để con xa mẹ nữa.” Giọng của bà vang lên nấc nghẹn.
Đông Phương Ngôn Diễm chậm rãi cất lời, giọng ấp úng: “Sao… mẹ dám khẳng định con… là con của mẹ?”
Tiếng gọi mẹ của Đông Phương Ngôn Diễm khiến bà Vân Khê vui sướng tột độ, bà sợ cô sẽ không nhận bà, bà sợ cô sẽ trách bà bỏ mặc cô nhưng khi nghe Ngôn Diễm gọi là mẹ, nỗi lo trong lòng bà cũng tan biến.
“Hôm đó ở bệnh viện, mẹ nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ con mẹ cứ nghĩ chỉ là trùng hợp nhưng khi nhìn thấy vết bớt và con nói con họ Đông Phương thì mẹ đã cả gan lấy trộm tóc của con để đi xét nghiệm ADN. Mẹ xin lỗi vì xâm phạm quyền riêng tư của con nhưng chỉ có cách này mẹ mới chứng minh được con chính là con gái của mẹ.”
Bà nói đến đây thì khóc nấc lên, ông ngồi bên cạnh vội vàng lấy khăn từ áo khoác ra lau nước mắt cho bà.
“Ba mẹ xin lỗi con nhiều lắm. Con… cho phép ba mẹ cơ hội để sửa sai, để ba mẹ bù đắp cho con được không Diễm?”
“Vậy còn Triều Hân. Cô ấy… đã biết chuyện này chưa?”
“Tôi biết rồi.” Triều Hân từ bên ngoài đi vào, nhanh chóng cất giọng đáp lời Đông Phương Ngôn Diễm.
“Cô…”
“Ba mẹ có nói tôi nghe mọi chuyện rồi.”
“Tôi xin lỗi vì những chuyện đã gây ra cho mẹ con cô. Ba mẹ không có lỗi, cô cho ông bà một cơ hội nhé?”
Triều Hân lúc này rất khác so với dáng vẻ kiêu căng mà Đông Phương Ngôn Diễm nhìn thấy những ngày trước, cảm giác có chút không quen.
“Tôi…”
“Con cho ba mẹ một cơ hội nhé?”
Đông Phương Ngôn Diễm trầm ngâm suy nghĩ, cô khẽ đưa mắt nhìn sang Vu Hoằng Dương rồi lại ba mẹ Vu nhưng chẳng ai nói gì cả, họ chỉ khẽ gật đầu ám chỉ cô có quyền tự do quyết định lựa chọn của mình.
“Bao nhiêu năm nay con vẫn luôn ao ước một ngày nào đó sẽ biết được ba mẹ ruột mình là ai. Ngày hôm nay ba mẹ đã đứng ở đây, ba mẹ đã đến tìm con thì con chẳng có lý do gì mà không nhận ba mẹ ruột của mình cả. Dẫu sao chuyện năm đó hoàn toàn là sự cố, ba mẹ cũng không hề biết. Con không trách ba mẹ.”
“Cảm ơn con, ba mẹ cảm ơn con nhiều lắm.”
“Ba mẹ…”
Cả nhà ba người ôm chầm lấy nhau, cảm giác vừa vui mừng vừa sung sướng. Gánh nặng trong lòng mọi người cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Vu Hoằng Dương đứng bên cạnh cũng vui mừng thay cho cô, cuối cùng vợ anh cũng tìm được ba mẹ ruột của cô ấy. Anh là người vui mừng hơn ai hết thì vợ anh có thêm một gia đình, có thêm người yêu thương, che chở cho Đông Phương Ngôn Diễm.
“Ba mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt, sẽ không để con thất lạc lần nào nữa.”
“Con lớn rồi, nếu có thất lạc con cũng sẽ tìm về với ba mẹ.” Đông Phương Ngôn Diễm vui vẻ lên tiếng.
“Được được, cả nhà chúng ta sẽ không xa nhau nữa.”
Triều Hân nhìn thấy cảnh gia đình họ quây quần, nếu là trước đây chắc chắn cô sẽ ghen ghét tìm cách hãm hại Ngôn Diễm nhưng giờ đây đã khác, cô cảm thấy mừng cho ba mẹ của mình, mừng cho Ngôn Diễm.
“Triều Hân… Cô cũng lại đây đi.” Ngôn Diễm lên tiếng gọi Triều Hân.
“Cảm ơn cô đã ở bên cạnh chăm sóc cho ba mẹ. Chuyện lần trước chúng ta không nhắc đến nữa, chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc ba mẹ, có được không?”
“Ngôn Diễm… cô… nói thật? Cô tha lỗi cho tôi thật sao?”
“Ừ, nhưng chỉ lần này thôi nhé. Nếu lần sao tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Cảm ơn cô.”
“Không đánh nhau không là bạn mà. Sau này chúng ta sẽ là chị em tốt.”
“Ngôn Diễm cô thật tốt. Tôi thật tệ khi đối xử với mẹ con cô như vậy.”
“Nhóc con, con tha lỗi cho dì nhé. Sau này dì sẽ mua thật nhiều đồ chơi cho con.”
“Nhất trí.”
Mọi người có mặt đều rưng rưng xúc động, Đông Phương Ngôn Diễm không chỉ có thêm một gia đình mà còn có thêm một người chị em là Triều Hân.
Nhìn những sự thay đổi của Triều Hân, Vu Hoằng Dương và ông bà Vu cũng yên tâm để Ngôn Diễm giao du kết bạn với cô ấy.
“Ba là Đông Phương Hàn Thiên.”
“Mẹ là Vân Khê.”
“Còn tôi là Triều Hân.”
“Chúng ta sẽ mãi là một gia đình.”
Đông Phương Ngôn Diễm khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng cất giọng: “Còn con là Đông Phương Ngôn Diễm.”
Sau khi nhận lại ba mẹ, Đông Phương Ngôn Diễm vẫn thường xuyên đi đi về về giữa Vu gia và Đông Phương gia. Cảm giác có thêm một nơi để trở về thật là tốt.
Kể từ giây phút nhận lại Đông Phương Ngôn Diễm, ông bà Đông Phương lúc nào cũng cố gắng dành cho cô những thứ tốt nhất, chăm sóc cô và đứa nhỏ trong bụng cực kỳ chu đáo.
“Được bao nhiêu tuần rồi con? Đã biết là con trai hay con gái chưa?” Bà vừa sờ nhẹ vào bụng cô vừa ân cần hỏi.
“Vẫn chưa biết mẹ ạ.”
“Là em gái đó bà ạ.” Vu Thời Gia Hưng nhanh nhảu lên tiếng.
Bà Vân Khê bật cười trước độ đáng yêu của cậu nhóc, bà bế cậu lên: “Con thích em gái sao?”
“Không chỉ con thích mà ba Dương cũng thích em là con gái bà ạ.”
“Ngoan quá.”
“Anh Dương vẫn luôn mong muốn có một cô con gái mẹ á. Nếu đứa bé này là con gái không biết anh ấy sẽ cưng chiều đến cỡ nào nữa.”
“Không có con gái đời không nể vợ à.” Vu Hoằng Dương vừa đi làm về liền ghé sáng nhà ba mẹ cô để mẹ con Ngôn Diễm.
“Aaaa… chồng làm về rồi ạ?”
“Ừm, anh về với mẹ con em rồi đây.”
“Con chào ba mẹ.”
“Ừ chào con. Hai đứa ở lại ăn cơm rồi hẵn về nhé?”
Đông Phương Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương biết ông bà vẫn luôn muốn dành nhiều thời gian bên cạnh cô, bù đắp cho quãng thời gian không có ông bà bên cạnh nên liền vui vẻ đồng ý: “Dạ được ạ. Mẹ nấu nhiều đồ ăn vào nhé, vợ chồng con ăn nhiều lắm ấy.”
“Không thành vấn đề.”