Những ngày đợi kết quả xét nghiệm huyết thống của bệnh viện, trong lòng lúc nào cũng nôn nóng không thôi. Bà chắp hai tay thầm cầu nguyện kết quả đúng với mong đợi của bà.
Bà Vân Khê cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm ADN trên tay, dòng chữ ‘cùng huyết thống’ khiến bà đứng hình vài giây, cảm giác vỡ òa hạnh phúc. Bà đã đợi giây phút này biết bao nhiêu năm qua, cuối cũng cũng đã đợi được.
Bà Vân Khê cầm tờ giấy trên tay mà cảm giác run run, bà vẫn chưa tin được sau bao nhiêu năm tìm kiếm cuối cùng cũng đã tìm được đứa con bé bỏng ngày nào. Bà cẩn thận bỏ phiếu kết quả xét nghiệm vào bên trong túi xách, ngay lập tức trở về Đông Phương gia, bà muốn ông cũng biết được tin tức tốt đẹp này.
[…]
Tại nhà họ Vu.
Đông Phương Ngôn Diễm sau khi xuất viện thì trở về Vu gia sống, để Vu nhu nhân tiện đường chăm sóc, dù sao bà cũng là người có kinh nghiệm, sẽ chăm sóc Ngôn Diễm tốt hơn. Hơn nữa, công việc của Vu Hoằng Dương cũng tương đối bận rộn nên khó mà có thể chăm sóc Ngôn Diễm chu đáo như Vu phu nhân.
“Con cảm thấy trong người như thế nào rồi khỏe hơn nhiều chưa?” Vu phu nhân ân cần cất giọng hỏi.
“Dạ con khỏe nhiều rồi mẹ ạ. Mẹ đừng lo nha.”
“Sao mà không lo được hả con? Con đang mang thai mà té vậy không chỉ ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng mà còn nguy hiểm đến con nữa ấy.”
“Dạ con biết rồi. Sau này con sẽ chú ý hơn ạ.”
“Con cũng nên giao việc cho cấp dưới đi, ở nhà dưỡng thai đi. Con vừa mới đi động thai, làm việc quá sức nữa mẹ thấy không được đâu đấy.”
Đông Phương Ngôn Diễm dù muốn dù không thì Vu phu nhân đã lên tiếng thì nhất định cô phải nghe theo, không thể mè nheo như với Vu Hoằng Dương được: “Dạ mẹ.”
“À mẹ này.”
“Sao đấy? Con cần gì à?”
“”Chuyện của Triều Hân…”
“Haizz… Triều Hân nó ngang tuổi con ấy, nhưng mà được nuông chiều từ nhỏ nên tính tình đúng là không thể nào chấp nhận nổi. Mẹ biết con thương người nhưng với tư cách là một người mẹ, mẹ không chấp nhận nhìn cảnh con mình bị ăn hiếp như vậy.”
“Dù sao giờ con cũng an toàn rồi. Xem như mình làm phước cho đứa nhỏ được không ạ?”
“Chuyện này một mình mẹ không quyết định được đâu. Con nói chuyện với ba và chồng con đi. Những gì mẹ làm đơn giản là vì mẹ thương con, mẹ không muốn con phải chịu bất cứ thiệt thòi nào cả.”
“Con biết mẹ rất thương con. Con cũng sẽ không tha thứ cho kẻ nào làm tổn hại đến con của con nhưng mà nhìn thấy ba mẹ Triều Hân đã ở tuổi xế chiều nhưng vẫn phải lao đao vì những chuyện Triều Hân gây ra con không đành lòng mẹ ạ.”
“Triều Hân sai với con nhưng ba mẹ cô ấy thì không mẹ ạ. Trước khi về làm dâu Vu gia, làm con dâu của mẹ con chẳng có ai bên cạnh, cũng không biết được cảm giác có ba mẹ bên cạnh, cảm giác được yêu thương, bao bọc mỗi khi mắc sai lầm là như thế nào nên khi nhìn ba mẹ Triều Hân chấp nhận hạ mình quỳ rạp xuống nền để cầu xin cho cô ấy thì trong lòng con lại chẳng đành lòng được mẹ ơi.”
“Mẹ hiểu nhưng mà nếu nhà chúng ta không mạnh tay thì không biết Triều Hân nó còn gây ra chuyện gì nữa. Cứ xem như lần này là một bài học để nó thay đổi bản thân, bỏ cái tính tiểu thư kiêu căng đó đi. Có như vậy thì ông bà ấy mới an lòng được.”
“Mẹ biết giận cá chém thớt, thẳng tay với tập đoàn của ông bà ấy là không đúng dù sao thì ông bà ấy cũng là người lương thiện nhưng chỉ có cách đó mới khiến Triều Hân sáng mắt ra. Nhà cô ta giàu có, có quyền lực thì cũng sẽ có nhà hơn cô ta, để cô ta thay đổi thì mẹ thấy như vậy cũng đáng lắm.”
Vu phu nhân ngẫm nghĩ một hồi, sau lại nói tiếp: “Chuyện con vừa nói mẹ không hứa trước nhưng mẹ sẽ cân nhắc kỹ những lời mà con vừa nói.”
“Dạ vâng ạ.”
“Có muốn ăn gì không? Mẹ nấu cho con ăn.”
“Dạ con chưa đói lắm. Hay là mẹ con mình đi dạo một tí đi ạ.”
“Cũng được. Đi lại nhiều hơn một chút, sau này sẽ dễ sinh con ạ.”
“Dạ.”
Vu phu nhân đưa Đông Phương Ngôn Diễm ra ngoài đi dạo để cho tinh thần khuây khỏa hơn dù sai cứ mãi bắt cô ở nhà cũng không phải là cách hay.
Đông Phương Ngôn Diễm vẫn luôn như vậy, ở cô luôn có tấm lòng vị tha nhưng cũng chính vì điều đó mà để bản thân phải chịu thiệt thòi. Có lẽ nhưng năm tháng khi ở cô nhi viện hay những lúc một mình chống đỡ mọi thứ đã tôi luyện nên một Đông Phương Ngôn Diễm vô cùng mạnh mẽ nhưng sự mạnh mẽ, hiểu chuyện của cô đôi khi lại khiến người ta cảm thấy đau lòng thay cô.
Đông Phương Ngôn Diễm đương nhiên rất tức giận trước hành động của Triều Hân gây ra với mẹ con cô nhưng khi Ngôn Diễm nhìn thấy ba mẹ cô ấy từ bỏ hình ảnh của mình để cầu xin cho Triều Hân thì trong lòng cô lại cảm thấy không đành lòng nên mới quyết định tha thứ cho Triều Hân.
[…]
Tại Đông Phương gia.
Đông Phương phu nhân mừng rỡ cầm tờ kết quả xét nghiệm trở về nhà. Bà vừa vào đến nhà đã nhanh chóng tìm Đông Phương lão gia để thông báo tin tức tốt lành này.
“Ông ơi…”
“Hàn Thiên… ông đâu rồi.”
“Chồng ơi…”
Đông Phương phu nhân gấp gáp tìm Đông Phương lão gia, bà gọi khắp nhà nhưng vẫn không thấy bóng dáng ông đâu, cả thư phòng cũng không có.
Người làm trong nhà thấy bà lớn tiếng gọi liền lên tiếng: “Bà tìm lão gia ạ?”
“Ừ, con có thấy ông ấy đâu không? Ta tìm nãy giờ không thấy bóng dáng đâu, cả thư phòng cũng không có.”
“Dạ ông đang ngoài vườn đó bà.”
“Ừ, vậy để ta ra đó. Con làm việc đi, không làm phiền con nữa.”
“Dạ.”
Đông Phương phu nhân gấp gáp chạy ra vườn, gương mặt vô cùng rạng rỡ.
“Ông ơi…”
“Bà làm cái gì mà gấp gáp vậy? Triều Hân lại làm ra chuyện gì rồi à?”
“Tôi có tin tức tốt muốn nói cho ông nghe.”
“Chuyện gì đấy?”
“Sao nào? Có muốn nghe không? Đảm bảo là ông sẽ nhảy cẩng lên vì sung sướng.”
“Là chuyện gì bà nói tôi nghe xem nào. Cứ ấp a ấp úng rốt cuộc là có chuyện gì.”
“Ông xem.” Bà Vân Khê nhanh chóng lấy tờ giấy kết quả trong túi xách đưa cho ông xem.
“Chuyện này… là sự thật. Con bé đúng là con của chúng ta sao? Có đúng… như vậy không bà?” Giọng Đông Phương lão gia run run, lời nói cũng chẳng còn rõ ràng nữa.
“Kết quả xét nghiệm ADN cũng đã rõ ràng như vậy rồi. Có thể giả được sao?”
Ông ôm chầm lấy vợ mình, giọng run run: “Tôi vui bà ơi. Cuối cùng tâm nguyện cả đời của tôi cũng đã thành sự thật rồi.”
“Đúng là ông trời có mắt, cuối cùng vợ chồng chúng ta cũng đợi được ngày này.”
“Những gì ba mẹ vừa nói là thật ạ. Như vậy con không phải là con của ba mẹ. Ngôn Diễm là đứa bé năm đó bị đánh tráo với con ạ?” Những lời ông bà vừa nói đều lọt vào tai của Triều Hân.