Dứt câu, Vu Hoằng Dương liền dẫn Đông Phương Ngôn Diễm rời khỏi, để lại Triều Hân với nỗi ấm ức trào dâng.
“Cô gái kia là thanh mai trúc mã của anh ạ?”
“Thanh mai trúc mã cái gì chứ? Có mà bám dai như đỉa ấy.”
“Xinh thế mà chồng nỡ nặng lời thế à?”
“Không xinh bằng vợ anh. Anh có vợ rồi.”
“Anh còn không nhớ cô ta là ai thì thanh mai trúc mã kiểu gì hả vợ. Chỉ là ngày bé nhà cô ta ở chung khu với nhà anh thôi.”
“Đừng ghen.”
Đông Phương Ngôn Diễm gật đầu như đã hiểu: “Em không ghen. Em chỉ muốn biết để xem mình nên cư xử như nào mới phải thôi.”
“Ừ, không cần kiêng nể gì cô ta.”
“Đi thôi, anh đưa em qua chỗ mọi người.”
“Dạ.”
Đông Phương Ngôn Diễm hoàn toàn không để những lời Triều Hân để vào đầu, vui vẻ cùng Vu Hoằng Dương sang chỗ mọi người chơi.
Triều Hân nhìn cảnh hai vợ chồng Vu Hoằng Dương ân ân ái ái liền ghen ghét ra mặt. Triều Hân thừa biết rõ tính cách của Vu Hoằng Dương như thế nào, một khi anh đã nói không thì chắc chắn sẽ không thay đổi nhất là chuyện tình cảm.
Cô ta biết bản thân sẽ chẳng thể nào quyến rũ được Vu Hoằng Dương nên quyết định sẽ chia rẽ tình cảm gia đình họ thông qua Đông Phương Ngôn Diễm. Cô ta tin chắc không một người vợ nào thích thanh mai trúc mã lượn lờ trước mặt chồng mình nhưng điều mà cô ta không ngờ chính là Đông Phương Ngôn Diễm cũng cứng rắn và dứt khoát không kém gì Vu Hoằng Dương.
[…]
“Chị dâu nhỏ, lâu lắm mới gặp lại chị.”
“Vợ tôi cậu muốn gặp làm gì? Hửm?” Vu Hoằng Dương cất giọng.
“Quân tổng này, tôi nhỏ hơn cậu vài tuổi lận nên đừng có kêu tôi là chị như vậy chứ? Trông tôi già lắm sao?”
“Chị không già nhưng chồng chị thì có đấy.” Quân Hạo lên tiếng.
“Ha ha… ha ha…” Mọi người được một phen bật cười trước câu nói của Quân Hạo.
“Tôi già thì cậu cũng không trẻ đâu. Tôi với cậu ngang tuổi đấy.”
“Mọi người đến đây để so tuổi đấy à. Nào cạn ly.” Uông Minh Triết cầm ly rượu mời tất cả mọi người.
“Chị dâu, cạn ly.”
Vu Hoằng Dương đưa tay ngăn lại, điềm nhiên cất giọng: “Cô ấy đang mang thai, không uống rượu được.”
“Này, có thật không vậy?” Mọi người đều bất ngờ trước tin tức này.
“Vu Hoằng Dương, cậu được quá nhỉ.”
Uông Minh Triết nhanh chóng lấy một ly nước ép đưa cho Đông Phương Ngôn Diễm.
“Nào cạn ly, chúc mừng cậu.”
Mọi người cùng nhau ăn uống, nói chuyện đến khuya mới trở về nhà. Vu Hoằng Dương hôm nay uống khá nhiều nên Đông Phương Ngôn Diễm phải lái xe đưa anh về.
Đông Phương Ngôn Diễm vốn dĩ quên bén mất chuyện của Triều Hân cho đến hôm nay cô gặp Triều Hân ở Vu gia.
Ngôn Diễm thấy cô ta xuất hiện với một giỏ trái cây trên tay. Cô ta nhìn thấy Đông Phương Ngôn Diễm liền thảo mai lên tiếng: “Chị Diễm, mẹ Vu có ở nhà không ạ?”
Mẹ Vu? Thân thiết vậy sao? Đông Phương Ngôn Diễm thật không ngấm nổi vẻ mặt thảo mai này của Triều Hân.
“Mẹ tôi đang ở trong nhà. Cô tìm bà ấy có chuyện gì không?”
“Vậy ạ. Để em vào trong tìm mẹ Vu chơi một lát.”
Dứt câu, Triều Hân không đợi Đông Phương Ngôn Diễm trả lời, cô ta nhanh nhảu đi vào bên trong.
“Mẹ Vu, con đến thăm người đây ạ.”
Vu phu nhân còn tưởng là Ngôn Diễm gọi mình liền quay đầu nhìn ra ngoài nhưng hình như không phải: “Cô là… Sao lại gọi tôi là mẹ Vu?”
Triều Hân thoáng sượng trân trước câu hỏi của Vu phu nhân còn Đông Phương Ngôn Diễm thì cười thích thú. Tỏ vẻ thân thiết cho Ngôn Diễm tức nhưng lại không thành, lại khiến bản thân một phen bẽ mặt trước Ngôn Diễm.
“Mẹ không biết cô ấy sao ạ? Cô ấy gọi là mẹ Vu con còn tưởng là rất thân với mẹ nên mới để cô ấy vào.”
“Không, mẹ không biết. Trông lạ lắm, hình như mẹ chưa gặp qua lần nào.”
Triều Hân hoàn toàn xịt keo trước những lời Vu phu nhân nói, hoàn toàn không nể nang gì ai, trực tiếp tạt một gáo nước lạnh vào mặt Triều Hân.
“Con là Triều Hân, lúc nhỏ con hay sang nhà bác chơi ấy. Bác không nhớ con ạ?” Triều Hân nhanh chóng đổi cách xưng hô, tránh đưa bản thân vào tình huống khó xử.
“À Triều Hân. Có phải cô gái ngày bé hay bám lấy Hoằng Dương nhà bác đấy không?”
“Lớn thế này rồi à? Thế đã có người yêu hay lập gia đình đồ chưa?”
“Hoằng Dương nhà bác lấy vợ rồi đấy. Đây là vợ Hoằng Dương nhà bác, trông xinh con nhỉ?”
Vu phu nhân trực tiếp vạch rõ vị trí của Triều Hân và Đông Phương Ngôn Diễm. Triều Hân chỉ là một cô gái không có tự trọng mà suốt ngày bám lấy Vu Hoằng Dương dù cho anh chẳng mảy may để ý đến còn Đông Phương Ngôn Diễm là vợ chính thức, là con dâu của Vu gia.
“Dạ con vẫn còn nhỏ nên vẫn chưa có ý định lập gia đình ạ.”
“Ừ.”
Triều Hân muốn bắt chuyện với Vu phu nhân nhưng cứ hỡ Triều Hân nhắc đến chuyện lúc trước nhưng Vu phu nhân một câu cũng là con dâu bác hai câu cũng là khen ngợi Đông Phương Ngôn Diễm khiến cô ta tức anh ách nhưng không thể làm gì được, chỉ trách cô ta dại dột tìm đến Vu gia tỏ ý làm thân.
Triều Hân nhanh chóng tìm cách rời đi, nếu còn ở lại thêm một phút giây nào chắc sẽ chết vì tức mất.
“Dạ con chào bác con về. Ba mẹ con cũng về nước rồi ạ, có dịp hai gia đình chúng ta cùng nhau ăn cơm sau ạ.”
“Ừ.”
Nhìn bóng dáng Triều Hân hậm hực rời khỏi Vu gia, Đông Phương Ngôn Diễm không khỏi thích thú trong lòng.
“Haizzz bao nhiêu năm vẫn cái tính cách này. Thảo nào vẫn không ai chịu ưng.” Vu phu nhân cất giọng.
“Mẹ nói Triều Hân sao ạ? Mẹ biết cô ấy ạ?”
“Ừm. Lúc trước nhà chúng ta ở cạnh nhà con bé.”
“Thế sao lúc nãy mẹ bảo không quen ạ?”
“Con hiền thế? Tiểu tam tìm đến tận cửa mà còn hòa nhã làm gì. Với tính cách của Triều Hân thì con cứ dứt khoát vào.”
“Ý mẹ là…”
“Mẹ tiếp xúc với con bé từ nhỏ, tính cách của nó như nào mẹ hiểu rất rõ. Cậy mình là tiểu thư nhà có quyền lực mà liên tục ức hiếp người khác, tính tình tiểu thư nói chung là mẹ không chấm nổi điểm nào cả.”
“Với cái loại có ý định phá hoại gia đình nhà người khác thì con cứ mạnh tay vào cho mẹ. Mẹ ủng hộ con, mẹ biết là Vu Hoằng Dương một lòng một dạ với con nhưng với cái loại này thì dù chồng mình không có ý gì nhưng cứ diệt trừ tận gốc con ạ, đã cái nư mình là được.”