Sáng sớm, Vu Hoằng Dương đã thức giấc để chuẩn bị quần áo để đến tập đoàn xử lý một số công việc. Hôm nay là cuối tuần nên Đông Phương Ngôn Diễm sẽ ở nhà chơi cùng Vu Thời Gia Hưng.
Nhưng với cái tính tình hiếu động cậu nhóc khiến Đông Phương Ngôn Diễm đau hết cả đầu, sao cô không biết cậu nhóc nhà mình cũng có những lúc như này nhỉ.
Hai mẹ con chơi cùng nhau mới nửa ngày nhưng đã giận dỗi nhau 7749 cữ. Đông Phương Ngôn Diễm tỏ vẻ dỗi cậu nhóc, cô đi sang ngồi một góc, vờ không để ý đến cậu.
Vu Thời Gia Hưng lượn lờ trước mặt Đông Phương Ngôn Diễm, tìm cách dỗ mẹ mình.
“Mẹ hết dỗi chưa.” Cậu nhóc giọng hơi buồn buồn khi bị mẹ giận.
“Mẹ giận em rồi.”
“Mẹ… sao mẹ cứ dỗi gì thế?”
“Khó gì thế hả mẹ?”
“Mẹ vui lên đi mà mẹ. Mẹ cứ dỗi suốt ngày ấy.”
“Thế bây giờ vui lên bằng cách nào nhỉ?”
“Mẹ cười tươi lên.”
Thấy mẹ vẫn không hết giận, cậu nhóc liền đổi tông giọng, ỉ ôi năn nỉ: “Mẹ ơi mẹ, mẹ vui lên đi. Con hứa từ sau con không làm mẹ giận nữa.”
“Mẹ hết buồn chưa ạ?”
Cậu nhóc dỗ mãi không được liền bật khóc vì bất lực: “Con phải làm sao thì mẹ mới không giận nữa ạ?”
“Con chẳng chơi với mẹ nữa, mẹ cứ bị làm sao ấy.”
“Bó tay mẹ, con hết cách rồi.”
Vu Thời Gia Hưng bất lực khi Đông Phương Ngôn Diễm mãi không hết giận, cậu nhóc liền cầm lấy điện thoại đang để trên bàn đưa cho Ngôn Diễm.
“Mẹ gọi ba Dương cho con đi ạ.”
“Ba đang đi làm mà, con gọi ba làm gì đấy?”
“Mẹ gọi ba cho con đi ạ.”
“Được rồi, đợi mẹ một tí nhá.”
Đông Phương Ngôn Diễm bấm máy gọi cho Vu Hoằng Dương rồi đưa điện thoại cho Gia Hưng. Đầu giây bên kia nhanh chóng nghe máy: “Alo, anh nghe đây vợ.”
“Con là Gia Hưng, không phải vợ của ba.”
“Ừ ba nghe. Sao thế con?”
“Mẹ giận con rồi, ba dỗ mẹ giúp con với.”
“Sao lại chọc mẹ giận rồi, có tin ba đánh đòn không hả?”
“Con dỗ mãi mà mẹ không hết giận. Ba về dỗ mẹ cho con đi.”
“Ừ đợi tí ba về nhá.”
“Ba về nhanh đi ạ.”
“Ừ.”
Vu Hoằng Dương cúp máy, nhanh chóng giao nốt phần việc còn lại cho Trần Dịch Phong xử lý, còn việc của anh là nhanh nhanh về dỗ bảo bối lớn ở nhà.
Vu Hoằng Dương về đến nhà, nhìn thấy dưới nền nhà la liệt là đồ chơi còn Ngôn Diễm thì đang nghiêm mặt ngồi ở phòng khách.
“Aaa… ba về…”
Đây chắc có lẽ là lần đầu tiên Vu Thời Gia Hưng nhìn thấy Vu Hoằng Dương đi làm về mà cậu hớn hở đến thế, chắc là đang cần sự trợ giúp của ba nên mới vui vẻ như thế.
Vu Hoằng Dương đi lại chỗ Đông Phương Ngôn Diễm: “Sao thế, con chọc em giận à?”
“Anh xem con trai anh chơi đồ chơi bày bừa khắp nhà kia kìa.”
“Sao lại thành con trai anh rồi, không phải là cục cưng yêu dấu của em à?”
“Anh…”
“Thấy chưa, chỉ có anh là yêu em thôi. Tên nhóc này mới có nửa ngày đã chọc em giận.”
Vu Thời Gia Hưng kiểu: “Ủa ba? Con đang nhờ ba dỗ mẹ cơ mà, sao lại thành như này rồi. Ba đừng có thừa nước đục thả câu như thế chứ.”
Hai ba con Vu Hoằng Dương liên tục dỗ ngọt Đông Phương Ngôn Diễm, mãi cô mới chịu cười.
Vu Thời Gia Hưng thấy cô liền liền hớn hở lên tiếng: “A mẹ cười rồi.”
“Đừng đừng giận con nữa nhé.”
Đông Phương Ngôn Diễm bế cậu nhóc lên ôm vào lòng, giọng thủ thỉ: “Thế sao này con phải ngoan, nghe lời mẹ biết chưa?”
“Dạ con biết rồi ạ.”
“Ngoan.”
“Hai mẹ con chơi cùng nhau nhé, anh đi nấu cơm.”
Vu Hoằng Dương tiện tay dọn dẹp lại chỗ đồ chơi mà Vu Thời Gia Hưng bày bừa ra kia, sau cũng nhanh chóng vào bếp chuẩn bị cơm.
Sau khi bị mẹ giận một trận ra trò thì Vu Thời Gia Hưng vô cùng ngoan ngoãn chơi cùng mẹ, không quấy cũng không bày bừa đồ chơi khắp nhà nữa. Đúng là sức mạnh của cơn giận dỗi, hiệu nghiệm thật sự với cậu nhóc này.
[…]
Sau khi kết hôn, Đông Phương Ngôn Diễm dành thời gian nhiều hơn cho gia đình nhỏ của mình. Sau một thời gian làm việc ở Lạc Thần, Đông Phương Ngôn Diễm cũng được đề bạt lên chức trưởng phòng thiết kế và đương nhiên vị trí này cô có được chính là nhờ vào năng lực chuyên môn của cô hoàn toàn không phải vì chồng cô là chủ tịch của Lạc Thần.
Khi quyết định được đưa xuống, mọi người ai cũng đồng tình với quyết định này của ban lãnh đạo bởi Ngôn Diễm là một người có năng lực, hơn hết là cô khả năng quản lý khá tốt.
“Ngôn Diễm, chúc mừng chị nha.”
“Cảm ơn mọi người, sau này chúng ta cùng hỗ trợ nhau nhé.”
Hôm nay là sinh nhật của Vu Hoằng Dương, Đông Phương Ngôn Diễm biết nay anh có cuộc họp sẽ về tương đối trễ nên cô quyết định về sớm chuẩn bị một bữa tiệc bất ngờ dành cho anh.
Đông Phương Ngôn Diễm đi dạo một vòng trung tâm thương mại nhưng vẫn chẳng biết mua gì để làm quà sinh nhật tuổi 33 dành cho Vu Hoằng Dương. Cái gì anh cũng có nên nhất thời Ngôn Diễm không biết phải mua gì cho phải. Lượn tới lượn lui cuối cùng Đông Phương Ngôn Diễm chọn cho anh một chiếc đồng hồ cùng một chiếc cà vạt, hy vọng anh sẽ thích món quà này.
Đông Phương Ngôn Diễm rời khỏi trung tâm thương mại, cô định mua một ít nguyên liệu về nấu ăn nhưng bụng cô lại truyền đến cơn đau, vô cùng khó chịu.
“Không lẽ lại đau dạ dày rồi sao?” Đông Phương Ngôn Diễm thầm nghĩ.
Đông Phương Ngôn Diễm định ngồi nghỉ một lát nhưng cơn đau cứ kéo dài khiến cô không thể làm được gì, Ngôn Diễm quyết định đến bệnh viện kiểm tra. Trong đầu cô vẫn đinh ninh rằng bản thân làm việc và ăn uống không điều độ nên cơ thể mới như vậy.
“Cô đang mang thai nên chú ý chế độ ăn uống và làm việc nhé, đừng làm việc quá sức nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi, ảnh hưởng đến em bé trong bụng.”
Đông Phương Ngôn Diễm ngập ngừng: “Bác sĩ nói tôi… có thai sao?”
“Ừ cái thai hơn 5 tuần tuổi, cô không biết mình đang mang thai sao?”
Đông Phương Ngôn Diễm khẽ gật đầu.
“Tình trạng của cô không có gì quá lớn, chỉ cần cô điều chỉnh chế độ làm việc, ăn uống đủ chất mọi thứ sẽ ổn.”
“Vâng thưa bác sĩ.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn kết quả xét nghiệm mà không tin vào mắt mình. Cảm xúc của cô bây giờ vừa mừng vừa lo nhưng có lẽ sự hạnh phúc, vui mừng trong cô lớn hơn bao giờ hết.
Ngôn Diễm ghé về Vu gia đón Vu Thời Gia Hưng về rồi hai mẹ con nhanh chóng bắt tay vào thực hiện phi vụ đặc biệt.