Đông Phương Ngôn Diễm thay chiếc đầm ra, cẩn thận treo một góc trong tủ quần áo, ánh mắt vẫn dán lên nó mãi thôi.
“Thích đến như vậy à?”
“Chính tay anh thiết kế cho em mà, đương nhiên là thích rồi.”
“Ừ.”
“Thế có thưởng gì cho anh không? Cảm ơn suông như vậy anh không thích cho lắm.”
Đông Phương Ngôn Diễm hiểu ý anh, cô lập tức chòm người hôn lên môi anh nhưng bấy nhiêu thôi làm sao có thể thỏa mãn được Vu Hoằng Dương.
“Chỉ như vậy?”
“Anh đừng có được voi đòi tiên nhé.”
Vu Hoằng Dương nhất định không chịu buông Đông Phương Ngôn Diễm ra, anh xiết chặt vòng tay khiến Ngôn Diễm không thể nào nhúc nhích được. Ngôn Diễm liên tục ngọ nguậy như muốn thoát khỏi vòng tay của Vu Hoằng Dương nhưng không được.
“Ngồi yên nào. Em ngồi trên đùi anh mà ngọ nguậy như vậy không sợ anh hóa thú mà ăn em à?”
Đông Phương Ngôn Diễm bĩu môi: “Anh nói cứ như em ngồi yên thì anh sẽ không hóa thú vậy.”
Vu Hoằng Dương đưa tay nhéo nhẹ vào một bên má của cô: “Đúng là chỉ có em hiểu anh.”
“Em còn lạ gì anh nữa.”
Vu Hoằng Dương nhoẻn miệng cười: “Hôm nay thằng nhóc con kia không có ở nhà, hay là…”
“Không… không… Em đói bụng rồi, anh đi nấu cơm tối đi.”
“Ăn anh trước ăn cơm sau cũng không tệ nhỉ?”
“Nào.”
Vu Hoằng Dương không để cho Đông Phương Ngôn Diễm có cơ hội từ chối, anh lập tức áp môi xuống, thành công nuốt những lời Ngôn Diễm định nói vào miệng.
“Ưmm…”
“Anh muốn…”
Hai tay Vu Hoằng Dương không yên phận mà luồng vào bên trong áo của Đông Phương Ngôn Diễm, tay anh chạm đến nơi gò bồng đầy đặn và mềm mại của Ngôn Diễm, không nhịn được mà xoa nắn chúng.
Người của Đông Phương Ngôn Diễm như có luồng điện chạy ngang, người cô run lên khiến Vu Hoằng Dương bật cười.
“Bao nhiêu lần mà em vẫn nhạy cảm như vậy.”
Đôi tay không an phận của Vu Hoằng Dương bắt đầu lần mò vuốt ve cơ thể nõn nà của Đông Phương Ngôn Diễm. Bàn tay trượt nhẹ từ cánh tay đến bờ vai gầy, chạm nhẹ vào xương quai xanh. Vu Hoằng Dương ranh ma cởi từng cúc áo của Đông Phương Ngôn Diễm ra. Để lộ cảnh xuân ẩn hiện sau lớp vải. Nơi đẫy đà nửa kín nửa hở đập vào mắt Vu Hoằn Dương khiến anh càng kích thích hơn, máu nóng trong người cũng ngày một dâng cao.
Vu Hoằng Dương cúi đầu hôn nhẹ lên má Ngôn Diễm, nụ hôn tiếp tục kéo dài di chuyển xuống cằm, cổ, xương quai xanh rồi cuối cùng dừng lại ở đôi gò bồng mềm mại kia. Anh khẽ đưa mắt nhìn trên cổ và vai cô đã có vài dấu hôn đỏ do anh để lại liền cảm thấy rất hài lòng, thỏa mãn xem đó như một cách đánh dấu chủ quyền.
Anh áp mặt vào ‘chăm sóc’ bầu ngực của cô, khẽ nhếch môi cười đầy vẻ hài lòng. Vu Hoằng Dương cảm nhận rõ ràng cơ thể Đông Phương Ngôn Diễm đang run lên một cách nhè nhẹ.
Bàn tay của Vu Hoằng Dương vòng xuống dưới chạm vào đùi cô, ngón tay men theo dàn lên trên mà trêu chọc nhưng có vẻ Đông Phương Ngôn Diễm có vẻ vẫn hơi cứng đầu, hai chân vẫn kẹp chặt lại không cho tay anh di chuyển, ý định phản kháng thấy rõ.
Vu Hoằng Dương khẽ cười, một lần nữa cố ý kéo sát người cô vào người mình, khoảng cách giữa hai người gần như bằng không, Vu Hoằng Dương vẫn không chịu thua mà tiếp tục trêu chọc Đông Phương Ngôn Diễm.
Hơi thở của Vu Hoằng Dương đã trở nên nặng nề, nóng rực phả nhẹ vào vùng da phía dưới cổ của Ngôn Diễm. Anh liên tục dùng môi mình bắt lấy môi cô mà nhấm nháp, trước khi rời đi còn không quên cắn nhẹ lên môi cô một cái.
Anh ghé sát vào tai Đông Phương Ngôn Diễm, giọng nói đã nhuốm màu dục vọng mà thì thầm lên tiếng: “Đến nước này rồi mà em còn định từ chối anh sao?”
Cơ thể của Đông Phương Ngôn Diễm dưới sự trêu đùa của Vu Hoằng Dương đã không còn giữ nổi sự bình tĩnh thường ngày. Cô cố ý nhích người sang một bên, nhìn xuống người mình, quần áo không còn ở đúng vị trí, kéo lệch xuống lộ rõ đôi gò bồng đầy đặn. Mặt mày bị kích thích mà đỏ ửng cả lên.
Cô cố gắng nghiêm giọng trách mắng Vu Hoằng Dương: “Vu Hoằng Dương, anh quá đáng.”
“Không phải là em phóng hỏa trước sao? Em khơi mào mọi chuyện mà bây giờ muốn đắp chăn trốn chạy hay sao? Đừng có mơ nữa, cục cưng à. Đêm nay anh nhất định sẽ không bỏ qua cho em, em phải dập lửa cho anh.”
Dứt lời, Vu Hoằng Dường dứt khoát bế người Ngôn Diễm nằm ra giường, trực tiếp nằm đè lên người cô. Anh liên tục hôn lên môi cô, một nụ hôn cuồng nhiệt như muốn hút hết mật ngọt từ môi cô.
Nụ hôn rơi trên lớp da thịt trắng nõn, mịn màng của Ngôn Diễm, những dấu hôn chồng lên nhau khiến nó trông bắt mắt hơn bao giờ hết. Bàn tay của anh đi đến đâu đều như muốn thiêu đốt cơ thể của cô.
“Bé con, cơ thể của em sắp không chống đỡ được rồi.” Chất giọng khàn khàn của Vu Hoằng Dương thì thầm bên tai cô.
Đông Phương Ngôn Diễm lắc đầu như phản đối hành động của anh nhưng vô ích, trong mắt anh đây là một loại khiêu khích.
“Ngoan, đừng nhịn.”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp như một dòng nước sôi nóng bỏng rót vào đáy lòng của Đông Phương Ngôn Diễm. Hơi thở của Vu Hoằng Dương cứ theo nhịp thở mà phả vào tai cô khiến cả người Ngôn Diễm không tự chủ được mà co rúm lại.
Vu Hoằng Dương tách hai chân Ngôn Diễm ra, chầm chậm tiến vào bên trong, từng bước một di chuyển bên trong người cô.
Cơ thể bị anh lắp đầy, Đông Phương Ngôn Diễm không nhịn được nữa mà khẽ rên lên thành tiếng: “Ưm… ưm…”
Vu Hoằng Dương nở một nụ cười thỏa mãn: “Bé con, thoải mái lắm sao?”
Ngôn Diễm giật mình trước lời nói của Vu Hoằng Dương, hai tay theo phản xạ mà đưa lên che miệng lại không cho phát ra những âm thanh ám muội kia nhưng liền bị anh ngăn lại.
“Ngoan, anh muốn nghe.”
Ngôn Diễm cảm nhận được vật kia đang tiến sâu vào trong cơ thể của mình một cách mạnh mẽ, cơ thể cô không khỏi run lên bám chặt lấy người anh. Anh chợt tăng nhanh tốc độ, cự long to lớn của anh liên tục ra vào bên trong người cô. Âm thanh cơ thể va chạm khẽ vang lên khắp căn phòng.
“A… ưm… Dương…ưm…”
Vu Hoằng Dương nghe tiếng rên ngắt quãng của Ngôn Diễm, anh lấy tay tách rộng hai chân của cô ra thêm, hung hăn đâm mạnh vào đè lên điểm nhạy cảm của cô sau đó ngày một gia tăng tốc độ.
Từng đợt va chạm thân thể như sóng lớn mãnh liệt không ngừng làm cho cơ thể Ngôn Diễm cũng đung đưa theo.
“Aaaa…”
Đông Phương Ngôn Diễm đạt cao trào, Vu Hoằng Dương cũng đồng thời gầm nhẹ một tiếng sau đó theo lực mà cự vật lớn trong người cô giần giật rồi bắn ra, toàn bộ tinh dịch trắng đục của anh bắn thẳng vào trong tử cung của cô.
Ngôn Diễm không còn chút sức lực, mệt lả tựa vào người anh mà ngủ thiếp đi. Vu Hoằng Dương nhìn ngắm khuôn mặt ngủ ngon giấc của cô, mỉm cười hạnh phúc: “Bé con, em sinh cho anh một tiểu công chúa đáng yêu như em vậy nhé?