Vu Hoằng Dương tìm chìa khóa dự phòng để mở cửa phòng nhưng Đông Phương Ngôn Diễm đã nhanh hơn anh một bước, cô đã đem giấu nó đi.
“Diễm… mở cửa cho anh đi. Bên ngoài này lạnh lắm.”
“Lạnh thì tăng nhiệt độ máy lạnh lên, điều đơn giản như vậy mà anh không biết à?”
“Nhưng anh muốn ngủ cùng em, ngủ một mình anh không quen.”
“Không phải ba mấy năm nay anh vẫn ngủ một mình đó sao? Ngủ thêm một đêm chắc cũng không thành vấn đề đâu nhỉ?”
“Có vấn đề đấy? Không ôm em anh ngủ không được.”
“Đừng có kỳ kèo nữa, mau cho con trai yêu quý của anh đi ngủ đi, trễ rồi đấy.”
Vu Hoằng Dương vẫn cố chấp không chấp nhận số phận, liên tục than thở mong sẽ được Đông Phương Ngôn Diễm mở cửa phòng.
Vu Hoằng Dương thở dài, bất lực không biết phải làm gì tiếp theo, nhìn qua thấy Vu Thời Gia Hưng đang vui vẻ chơi đồ chơi liền lên tiếng: “Tại con cả đấy, còn ở đấy mà cười. Mẹ giận ba rồi đấy.”
Anh bế cậu nhóc lên khỏi đống đồ chơi: “Đi ngủ thôi nào, con mà ngủ trễ là mẹ con phải cho ba ngủ sofa đấy biết không hả?”
“Gọi mẹ một tiếng cho mẹ vui thì có làm sao? Mẹ mình chứ ai mà không chịu gọi, để mẹ giận thế kia?”
“Không biết con giống ai mà hư thế, gọi mẹ thôi mà cũng không gọi nữa.”
“Hành ba có vợ mà lại phải ngủ sofa. Đúng là hư.”
“Con gọi ba thì ba cũng vui đấy, nhưng mẹ giận làm ba hết vui rồi.”
“Con lớn rồi, phải tự lập đi chứ, con phải tự biết yêu chính mình vì ba mẹ bận yêu nhau rồi con ạ.”
Vu Hoằng Dương cứ thao thao bất tuyệt nhưng mãi vẫn chưa dỗ được Vu Thời Gia Hưng đi ngủ. Cậu bé thích thú nghe ba nói chuyện, hình như vẫn chưa muốn đi ngủ cho lắm thì phải.
“Ngoan nào, con mau đi ngủ đi nào.”
“Dỗ con ngủ xong ba còn dỗ vợ ba nữa, ba không có ở đây mà dỗ con ngủ mãi được đâu nha.”
Vu Thời Gia Hưng không chịu ngủ mà khóc ré cả lên khiến Vu Hoằng Dương nhất thời luống cuống không biết phải làm sao cho phải.
“Ơ ơ sao lại khóc rồi.”
“Ngoan nín ba thương.”
“Ba ru em ngủ nhé.”
“Ngoan nào, đừng khóc.”
“Con mà khóc là mẹ lại đánh cho đấy.”
Vu Hoằng Dương dỗ cỡ nào thì Vu Thời Gia Hưng vẫn không nín, liên tục quấy khóc khiến Vu Hoằng Dương cũng đành bất lực, thế mới biết chăm con cực khổ cỡ nào.
Đông Phương Ngôn Diễm đứng ngoài cửa, nhìn thấy cảnh tượng của hai ba con, nhịn không được liền cất giọng lên tiếng: “Không phải vừa ba ba con con rất thắm thiết sao? Sao lại chọc cho nhau khóc rồi?”
“Diễm… cứu anh. Con cứ khóc mãi, anh dỗ như nào cũng không chịu nín.”
“Em dỗ con ngủ dùm anh với.”
Vu Hoằng Dương làm ra vẻ tội nghiệp, hy vọng sẽ được Đông Phương Ngôn Diễm ra tay cứu giúp anh thoát khỏi tình cảnh khổ sở này.
“Anh đi ngủ đi, để đấy em dỗ con ngủ.”
“Em dỗ con ngủ đi, anh đợi em cùng ngủ luôn.”
Đông Phương Ngôn Diễm khẽ nhíu mày: “Em có nói là cho anh vào phòng ngủ cùng sao? Anh ngủ ngoài sofa cho em.”
“Đừng mà, thiếu hơi em anh ngủ không ngon đâu.”
“Ngủ được là tốt rồi cần gì phải ngủ ngon.” Đông Phương Ngôn Diễm vẫn kiên quyết cứng rắn đến cùng.
“Diễm… đừng như thế mà. Đâu phải lỗi tại anh đâu cơ chứ? Lỗi tại thằng nhóc con kia cơ mà, sao em lại phạt anh chứ? Em phạt như thế thật bất công với anh.”
“Anh muốn vào phòng ngủ đúng không?”
Vu Hoằng Dương nhanh chóng đáp lời: “Đương nhiên.”
“Vậy anh dỗ con trai anh ngủ đi, rồi em cho anh vào phòng.”
“Ơ kìa, giờ cũng trễ rồi. Em để anh dỗ con ngủ chắc tới sáng mất. Em giúp anh đi mà.” Vu Hoằng Dương liên tục năn nỉ Đông Phương Ngôn Diễm.
Đông Phương Ngôn Diễm cũng thôi không làm khó anh nữa, cô dỗ Vu Thời Gia Hưng đi ngủ. Có hơi mẹ, cậu nhóc nhanh chóng ngoan ngoãn đi ngủ. Thoáng một cái cậu nhóc đã say giấc.
Vu Hoằng Dương thấy Ngôn Diễm cho con đi ngủ rất gọn, chả bù cho anh vật vã cả buổi trời nhưng vẫn không thành công, còn chọc cho cậu nhóc khóc quấy cả lên liền trầm trồ lên tiếng: “Đúng là siêu, mới đó mà đã ngủ say rồi.”
Đông Phương Ngôn Diễm vẫn ấm ức chuyện Vu Thời Gia Hưng chịu gọi ba chứ không chịu gọi cô một tiếng mẹ liền không vui lên tiếng: “Siêu lắm sao? Có siêu cỡ nào cũng đâu được tên nhóc này gọi một tiếng mẹ cơ chứ? Chả bù cho ai kia, chả dỗ con ngủ được ngày nào nhưng vẫn được ưu ái gọi một tiếng ba.”
“Thật bất công.”
“Thôi được rồi đừng giận nữa. Con còn nhỏ mà em. Đứa nhóc nào mà không gọi tiếng ba đầu tiên chứ.”
Đông Phương Ngôn Diễm đương nhiên hiểu những gì Vu Hoằng Dương vừa nói, chỉ là khi nghe con gọi anh là ba trong lòng cô cũng nôn nóng theo.
“Em biết mà, chỉ là em cũng nôn nóng muốn được nghe con gọi mẹ thôi.”
“Cảm giác rất hạnh phúc có phải không anh?”
“Rất hạnh phúc, cảm giác được nhìn con lớn lên từng ngày đến lúc bi bô tập nói quả thật rất tuyệt vời.”
“Em cũng muốn được như thế, em muốn được nghe con gọi em là mẹ. Chắc lúc ấy em sẽ nhảy cẩng lên vì sung sướng mất.”
Vu Hoằng Dương xoa xoa đầu cô, giọng dỗ dành: “Ngoan nào, đợi con lớn thêm một tí, con hiểu nhiều hơn lúc đấy con sẽ gọi thôi. Sẽ nhanh thôi, em đừng buồn nữa nhé.”
“Giờ thì đi ngủ thôi em, khuya rồi.”
“Em biết rồi.”
“Nhưng em vẫn muốn nghe, một lần thôi cũng được.”
Vu Hoằng Dương cũng đến chịu với mong muốn của Đông Phương Ngôn Diễm: “Mong muốn này của em anh không làm được rồi.”
“Đừng cố chấp nữa mà, mau về đi ngủ thôi. Sáng mai còn đi làm nữa đấy.”
“Ò.”
Đông Phương Ngôn Diễm khẽ đưa mắt nhìn sang Vu Thời Gia Hưng đang ngủ ngon lành trong nôi rồi lại ấm ức trong lòng: “Mẹ chăm con như thế mà một tiếng mẹ cũng không chịu gọi, từ nay bảo ba con chăm con đi nhé. Mẹ không thèm.”
Vu Hoằng Dương: “…”
“Em lại giận cá chém thớt. Trong chuyện này anh là người bị hại, anh không có lỗi.”
“Anh mà còn nói nữa thì ghế sofa chào đón anh đấy nhé.”
“Rồi rồi anh không nói nữa, mau về phòng đi ngủ.”
“Hừ, thiệt là tức chết đi được.”
Vu Hoằng Dương được Đông Phương Ngôn Diễm cho vào phòng ngủ nên tâm trạng cũng vui hẳn ra. Anh vui vẻ nằm lên chiếc giường quen thuộc, đưa tay ra cho Đông Phương Ngôn Diễm nằm lên.
“Đừng nhăn nhó nữa, sẽ mau già, sẽ xấu đấy.”
“Anh đang chê em đấy à? Có tin em cho anh ngủ một mình không hả?”
“Coi như anh chưa nói gì hết. Mau đi ngủ thôi.”
Vu Hoằng Dương nhanh chóng đánh trống lảng, nếu còn nói tiếp chắc chắn đêm nay sẽ phải ngủ ở phòng khách lạnh lẽo mất. Vu Hoằng Dương xiết chặt vòng tay, ôm trọn người Đông Phương Ngôn Diễm vào lòng, từ từ chìm vào giấc ngủ ngon lành.