Tình Một Đêm: Chân Trời Góc Bể Đều Là Em

Chương 29




Đoạn đường từ Vu gia về nhà cũng không xa lắm. Đông Phương Ngôn Diễm bế cậu nhóc vào nhà nhưng chẳng thấy Vu Hoằng Dương đâu, đoán chắc là anh đang ở thư phòng xử lý công việc.

Cô cũng không làm phiền đến anh, tranh thủ thời gian tắm rửa rồi cho Vu Thời Gia Hưng ăn tối, xong xuôi lại dỗ cậu nhóc đi ngủ.

Đông Phương Ngôn Diễm chuẩn bị bữa tối cho cả hai, xong xuôi liền vào thư phòng gọi anh ra ăn cơm, dự định sẽ dỗ dành anh nhưng lại chẳng thành.

“Anh ơi… ra ăn cơm thôi.”

“Em ăn trước đi, anh còn công việc cần xử lý.”

“Anh không ăn cơm cùng em à?”

“Ừ, anh đang bận.”

“Nhưng em muốn anh ăn cơm cùng em.”

“Em ăn rồi nghỉ ngơi đi, lát anh ăn sau.”

“Ồ.”

Đông Phương Ngôn Diễm thấy anh không có ý định cùng cô dùng cơm cũng đành thôi. Một mình, Ngôn Diễm cũng chả thèm động đũa. Cả bàn ăn thịnh soạn nhưng lại chẳng ai dùng đến.

Đến gần 11 giờ đêm nhưng Ngôn Diễm vẫn chưa thấy Vu Hoằng Dương trở về phòng ngủ. Trong lòng thầm nghĩ “Giận gì mà giận dai thế không biết.”

Cô thay đồ lên giường chuẩn bị đi ngủ, trong lòng dặn sẽ không thèm để ý đến anh nữa, anh muốn giận vậy thì cô cứ để cho anh giận, đến khi nào chán thì thôi. Nhưng nằm trên giường cô cứ trằn trọc mãi, cái cảm giác gia đình

không êm ấm này khiến Đông Phương Ngôn Diễm cảm thấy khó chịu, cô không thích tình cảnh giữa anh và cô như bây giờ, rõ ràng chuyện không đáng để anh giận cô lâu đến như vậy.

Đông Phương Ngôn Diễm quyết định sang thư phòng tìm anh nói chuyện cho rõ ràng, không để tiếp tục như thế được nữa.

Vu Hoằng Dương thấy Ngôn Diễm đi vào nhưng vẫn cặm cụi xử lý công việc, vẻ mặt co vẻ vẫn còn đang giận.

Đông Phương Ngôn Diễm vòng ra sau lưng, nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Vẫn giận em sao?”

“Ừ.”

Ngôn Diễm gật đầu như đã hiểu, tay cô khẽ di chuyển chạm vào phần ngực của anh. Vu Hoằng Dương hít một hơi thật sâu nhưng không có bất kỳ phản ứng nào đáp trả dành cho Đông Phương Ngôn Diễm.

“Vu Hoằng Dương…”

Vu Hoằng Dương không trả lời, cặm cụi xem gì đó trên màn hình máy tính. Đông Phương Ngôn Diễm khẽ đưa mắt nhìn sang, cái tiêu đề anh đang tìm kiếm đập thẳng vào mắt cô “Tội quấy rối tình dục thì kết án như thế nào?”

“Anh xem em là kẻ quấy rối tình dục đấy à?”

Đông Phương Ngôn Diễm bỏ tay ra khỏi người anh, giọng hờn dỗi lên tiếng: “Lúc yêu nhau đặt tay chỗ nào cũng được, giận dỗi nhau một tí lại trở thành kẻ quấy rối tình dục.”

“Anh không có thời gian dành cho em thì em về nghỉ ngơi đây. Anh ở đây ôm cái mớ công việc của anh đi.” Đông Phương Ngôn Diễm thấy anh vẫn không chịu để ý đến cô liền giận dỗi muốn rời đi.

“Đồ quá đáng nhà anh.”

“Quá đáng?”

“Anh không để ý đến em.”

Vu Hoằng Dương khẽ đưa mắt nhìn cô, chậm rãi lên tiếng: “Em mặc bộ đồ này sang đây chỉ để hỏi anh hết giận chưa thôi à? Không còn gì khác sao?”

“Nhưng em thấy chuyện chẳng có gì to tát để anh bày ra vẻ mặt này với em hết.”

“Em không thấy to tát nhưng anh thì có.”

“Ừ.”

“Em sang đây chỉ để nói những lời này?”

“Không phải anh không thèm để ý đến em sao, còn muốn như nào nữa?”

“Không định dỗ anh à?”

“Anh có cho em cơ hội để dỗ dành anh sao? Lúc nào cũng bày ra vẻ mặt khó ở đó với em.”

“Quay lại đây.”

“Làm gì?”

“Làm anh hết giận.”

“Anh cứ giận đi, em chả thèm.”

Vu Hoằng Dương bật cười, Đông Phương Ngôn Diễm lại dùng chiêu dỗi ngược lại anh.

“Thế lại đây, anh dỗ em.”

“Thế nào?”

Đông Phương Ngôn Diễm chậm chạp đi về phía bàn làm việc của anh. Vu Hoằng Dương mất kiên nhẫn trước sự chậm chạp của cô, anh đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình.

Không để cô định hình, Vu Hoằng Dương nhanh chóng áp môi xuống hôn lấy cô. Nụ hôn mạnh bạo như muốn trừng phạt Ngôn Diễm. Cô bất ngờ bị bất công, hai tay quơ quào phản kháng nhưng không thành.

Cô buông hai tay, dùng hai tay để trước ngực anh để cố gắng đẩy anh ra nhưng vô ích, sức của cô làm sao mạnh bằng anh được.

“Ưm…”

Anh kéo cô về phía mình, dùng môi khóa chặt 2 cánh môi của cô. Anh không ngừng càng quấy cho đến khi cánh môi cô sưng đỏ lên anh mới buông tha mà di chuyển xuống cái cổ trắng ngần của cô, cắn nhẹ một phát.

“Aaaa… đau…”

“Dỗ anh đi. Anh vẫn còn đang giận em đấy.” Vu Hoằng Dương trầm giọng.

Đông Phương Ngôn Diễm khẽ cúi người xuống vuốt ve phần ngực anh rồi đưa tay cởi khuy áo cho anh. Vu Hoằng Dương cứng đơ người nhìn chằm chằm vào hành động của cô.

“Anh yêu? Anh nói xem như vậy đã hết giận chưa?”

Vu Hoằng Dương khẽ lắc đầu: “Vẫn chưa đủ, em dỗ anh thêm đi.”

Đông Phương Ngôn Diễm cười lớn rồi đưa tay vuốt ve vòm ngực săn chắc của Vu Hoằng Dương. Anh đưa tay giữ cô lại sợ cô té ngã.

Vu Hoằng Dương khẽ đưa tay bóp mông cô: “Bé con.”

“Thế đã hết giận chưa?”

“Vào chuyện chính đi, đừng hỏi nữa.”

Đông Phương Ngôn Diễm biết anh đã hết giận liền trở mặt: “Ồ, vậy bây giờ… anh làm việc đi nhé. Em buồn ngủ rồi, em về phòng ngủ đây.”

Cô nói xong liền nhanh chóng bỏ chạy ra cửa. Vu Hoằng Dương thấy cô có ý định phóng hỏa rồi bỏ chạy liền nhanh tay cầm lấy điều khiển khóa trái cửa lại. Đông Phương Ngôn Diễm chẳng có cách nào mở được, nhìn cánh cửa bị khóa mà cô chỉ biết khóc thầm.

“Tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi… huhu…”

“Em chạy đi. Mời…” Vu Hoằng Dương khẽ nhếch môi cười rồi ngồi vắt chéo chân, dáng vẻ đắc ý của một kẻ thắng cuộc.

“Anh… anh…”

“Nếu em tự nguyện lại đây chuộc lỗi thì anh sẽ suy nghĩ lại mà nương tay với em một xíu, nếu không e là ngày mai em phải ở nhà một hôm rồi.”

Đông Phương Ngôn Diễm tức đến muốn đập đầu vào cánh cửa đi cho xong, sao cô lại không biết được người đàn ông kia là một tên cáo già chứ, cô thật là sơ ý mà, lần này thì toang thiệt rồi.

“Dương… anh…”

“Lại đây.”

“Cởi đồ ra nếu em không muốn thấy nó bị anh xé rách.” Vu Hoằng Dương nhàn nhạt lên tiếng.

“Không phải anh đang bận xử lý công việc sao. Anh làm đi, em không làm phiền anh nữa, ha.”

Vu Hoằng Dương ngã người ra sau ghế, giọng điệu lưu manh lên tiếng: “Anh đang rất rảnh. Nếu có bận cũng là bận làm em.”

“Anh yêu, tha cho em lần này có được không? Ngày mai em còn phải đi làm.”

“Nghỉ một ngày cũng không sao.”

“Anh…”

Đông Phương Ngôn Diễm biết mình không còn đường lui liền đi lại gần anh, giọng thủ thỉ thương lượng. Vu Hoằng Dương rất hài lòng trước thái độ này của Ngôn Diễm, nhanh chóng dùng lực bế cô ngồi lên đùi.

“Thức thời mới là trang tuấn kiệt, bé con à.”

“Anh ức hiếp em.” Cô giận dỗi đưa tay gài lại khuy áo của anh.

Vu Hoằng Dương hôn vào gương mặt đang giận dỗi của cô: “Anh đang khen em cơ mà.”