Đông Phương Ngôn Diễm không hiểu Vu Hoằng Dương đang muốn đến chuyện gì, vẻ mặt ngơ cả ra.
“Anh hỏi em đấy? Sao không trả lời mà đứng ngơ ra đó làm gì?”
“Làm gì có ai ăn hiếp em đâu chứ.”
“Còn cãi. Rõ ràng vừa rồi anh nghe thấy Thư Nhiễm và Nhã Tịch xông vào đòi đánh em. Không lẽ mắt anh có vấn đề à?”
“Chắc vậy.” Đông Phương Ngôn Diễm hồn nhiên trả lời mà không để ý sắc mặt của Vu Hoằng Dương đang dần cau lại.
“Ngôn Diễm.” Vu Hoằng Dương gằn giọng.
“Em không sao mà. Anh nhìn xem.”
“Nếu hôm nay anh không nhìn thấy thì em vẫn quyết định giấu anh đúng không?”
“Đó là lý do vì sao em muốn hai chúng ta giữ khoảng cách ở tập đoàn đấy. Em biết anh thương em nhưng anh làm như vậy bọn họ càng có lý do để chì chiết em, móc mỉa em.”
“Anh quan tâm đến em là sai sao Diễm?”
“Em không nói anh sai, nhưng đây là nơi làm việc. Em muốn mọi người đánh giá em thông qua những giá trị mà em mang lại cho công ty. Còn chuyện yêu đương của chúng ta nó lại là một vấn đề khác cơ mà anh.”
“Được rồi, anh hiểu rồi.”
“Em ra ngoài đi.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn vẻ mặt kia của Vu Hoằng Dương, đoán chắc là anh đang giận, liền vòng qua sau lưng anh, giọng thủ thỉ: “Anh giận em à?”
“Chả giận.”
“Còn nói là không giận.”
“Anh giận em thì được gì chứ, chỉ thiệt thân. Em muốn sao thì anh làm vậy.”
“Thôi mà, đừng có cau có như thế nữa.”
“Em biết là anh quan tâm em nên anh mới như thế nhưng mà em cũng đâu phải kiểu người dễ bị ức hiếp như thế chứ, với lại đây là nơi làm việc, anh cứ thiên vị em như thế sau này nói ai nghe nữa chứ.” Đông Phương Ngôn Diễm nói tiếp.
Vu Hoằng Dương vẫn im lặng không nói năng gì.
“Dương… anh…”
“Đây là tập đoàn của anh, em là người phụ nữ của anh. Anh bảo vệ em cũng là lẽ đương nhiên. Đến cả người mình yêu mà anh còn không bảo vệ được thì anh đúng là thằng hèn.”
“Nhưng cũng đâu có ai ăn hiếp em đâu chứ.”
“Được rồi, em ra ngoài làm việc đi. Anh có việc cần xử lý.”
Đông Phương Ngôn Diễm biết anh vẫn đang giận nhưng đây là nơi làm việc nên cũng không tiện để cô ở lại lâu, tránh mọi người lại bàn tán không hay. Ngôn Diễm đành ra ngoài làm việc trước.
“Thế em ra ngoài làm việc trước. Tối về chúng ta nói chuyện sau.”
Vu Hoằng Dương không đáp lời, chỉ gật đầu ra hiệu đồng ý cho Đông Phương Ngôn Diễm đi ra ngoài.
Đông Phương Ngôn Diễm ra ngoài làm việc, cô cũng chẳng còn tâm trạng để nghe những lời bàn tán của những người xung quanh, chỉ im lặng tập trung xử lý cho xong đống công việc còn tồn đọng.
Buổi chiều tan làm, Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng trở về nhà, tiện đường ghé Vu gia để đón Vu Thời Gia Hưng. Thời gian ba mẹ đi làm thì cậu nhóc ở cùng ông bà, trộm vía cũng khá ngoan ngoãn, không quấy khóc.
Cậu nhóc thấy mẹ về liền rạng rỡ, tay quơ quào giữa không trung như đang chào đón mẹ.
“Mẹ về với em rồi đây. Em ở nhà có ngoan không? Có quấy ông bà không đấy?”
Vu phu nhân cảm thấy rất hạnh phúc khi Vu Hoằng Dương đã chịu thành gia lập thất nhưng điều mà bà vẫn còn luôn canh cánh trong lòng là chưa thể cho Đông Phương Ngôn Diễm một hôn lễ trọn vẹn.
“Mẹ ơi… con đưa Gia Hưng về nha. Con cảm ơn mẹ nhiều.”
“Xời, ơn nghĩa cái gì chứ.”
“Hai mẹ con không ở lại ăn cơm rồi về.”
“Dạ thôi ạ, con về ăn cùng Hoằng Dương luôn, kẻo anh ấy lại đợi.”
“Được rồi, không quấy rầy đôi vợ chồng trẻ nữa.” Vu phu nhân cũng thôi không ép buộc cô nữa.
“Dạ.”
Đông Phương Ngôn Diễm định bế Vu Thời Gia Hưng ra xe thì Vu Bách An từ bên ngoài về, nhìn thấy cô liền cất giọng với thái độ mỉa mai: “Thì ra cô là người phụ nữ sống cùng em trai tôi à? Có cả con rồi cơ đấy. Kinh nhợ.”
Đông Phương Ngôn Diễm cũng từng nghe Vu Hoằng Dương có nhắc về Vu Bách An nhưng hôm nay cô mới có ‘cơ hội’ diện kiến. Cái giọng nói đầy rẫy sự kinh miệt kia khiến Đông Phương Ngôn Diễm đắn đo không biết phải mở miệng như nào, cô nên lên tiếng phản bác hay im lặng cho qua chuyện, dù sao anh ta cũng là anh trai của Vu Hoằng Dương, cô không nên hỗn láo nhỉ.
Không để Đông Phương Ngôn Diễm chịu mang tiếng oan, Vu phu nhân liền lên tiếng: “Mở miệng ra là đay nghiến, cay nghiệt người khác. Cái miệng của con không nói được lời nào cho đáng một con người thì nên câm miệng lại.”
“Hai đứa nó đã đăng ký kết hôn, là vợ chồng được pháp luật công nhận thì việc sống cùng nhau thì có gì là sai? Con bé làm gì để nghe những lời này từ con?” Vu phu nhân nói tiếp.
Bị Vu phu nhân mắng xối xả trước mặt Đông Phương Ngôn Diễm, Vu Bách An hậm hực lên tiếng: “Con cũng chỉ là chào hỏi em dâu thôi mà, mẹ có cần lớn tiếng với con như vậy không?”
“Chào hỏi? Như vậy là chào hỏi à? Sao tao lại đẻ ra một thằng con không biết phải trái như mày. Đúng là tức chết.”
“Mẹ… có người ngoài ở đây, mẹ không thể giữ mặt mũi cho con một chút được à?”
“Người ngoài? Ai là người ngoài. Ngôn Diễm là vợ của Vu Hoằng Dương là con dâu của Vu gia mà mày kêu là người ngoài à.”
“Mặt mũi của tao mày bôi tro trét trấu mà muốn người khác giữ mặt mũi cho mày. Mày có mặt mũi để giữ à. Không chịu tu chí làm ăn thì đừng hòng có được một ngàn nào của Vu gia nghe chưa.”
“Lúc nào cũng Hoằng Dương, nhà này có mỗi nó thôi à. Con cũng cố gắng nhưng chẳng bao giờ được ba mẹ ghi nhận. Nó ăn chơi ở đây mang về một con đàn bà lại thêm một thằng nhóc không rõ lai lịch thì mẹ lại cưng hơn trứng. Nếu mẹ đã thương không đồng đều thì từ đầu đừng sinh con ra.”
“Nếu tao biết tao đẻ ra một thằng ăn hại như mày thì tao thà đẻ cái trứng vịt ăn là sướng hơn. Nặng hơi mỏi cổ, chả làm được cái tích sự gì.”
Vu Bách An tức đen cả mặt nhưng chẳng thể làm gì được, hậm hực bỏ đi lên phòng.
Vu phu nhân nhìn sang Đông Phương Ngôn Diễm, xấu hổ lên tiếng: “Là mẹ không biết dạy con, để nó xúc phạm con. Mẹ xin lỗi con nhiều lắm.”
“Dạ không có gì đâu ạ. Cảm ơn mẹ đã bảo vệ con.”
“Con là con dâu của Vu gia mà đã là người của Vu gia thì bất kỳ ai cũng không được ăn hiếp con dâu của mẹ.”
“Con cảm ơn mẹ.”
“Con chở cháu về đi kẻo trễ.”
“Dạ.”
Vu Thời Gia Hưng ngoan ngoãn ngồi một góc chơi đợi mẹ và bà nội. Nghe tiếng mẹ gọi liền nhanh chóng tiến về phía mẹ mình.
“Về thôi, mẹ con mình về nhà với ba Dương nhé.”
“Con tạm biệt bà nội đi rồi mình về.”
Vu Thời Gia Hưng hiểu những gì Ngôn Diễm nói, nhanh chóng vẫy tay chào tạm biệt bà nội và cùng mẹ ra xe đi về.