Đông Phương Ngôn Diễm nói không sai, cô không sợ anh có người phụ nữ khác nhưng cô sợ những gì anh nói khi ở Singapore sẽ cứ như con gió thoảng qua, sợ con cô sẽ không có ba. Cô thì sao cũng được nhưng cậu nhóc cần có một gia đình, có cả tình yêu thương của cả ba và mẹ.
Vu Hoằng Dương cứ liên tục cười khiến Đông Phương Ngôn Diễm cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ. Cô phản kháng muốn rời khỏi vòng tay của anh nhưng không được.
“Này, anh cười cái gì thế hả? Có gì đáng để cười?”
“Anh không được cười, anh ngậm miệng lại cho em.”
“Được được anh không cười nữa.”
“Làm em ghen anh vui lắm à?”
“Vui, vui chứ. Em ghen chứng tỏ trong lòng em có anh.”
“Thế nên anh phải yêu thương em và con. Em hy vọng sau này em không phải ghen nữa, em không thích như thế.”
“Nhưng dáng vẻ của em khi ghen thật sự rất đáng yêu, anh rất thích nhìn em ghen.”
“Anh… quá đáng. Người ta ghen anh còn vui vẻ như thế.”
“Chứng tỏ em yêu anh em mới ghen.”
Đông Phương Ngôn Diễm đưa mắt nhìn về phía nhóc con đang ngủ say trong nôi kia: “Trước kia có yêu đâu mà cùng có được thằng nhóc con kia còn gì.”
“Nhưng giờ thì yêu rồi có phải không?”
“Một chút.”
“Chỉ một chút thôi à? Không sao từ từ em sẽ yêu anh nhiều hơn.”
“Cảm ơn anh đã cho em thời gian.”
“Cảm ơn gì chứ.”
“Anh có biết tại sao đêm hôm đó em lại có mặt ở quán bar và muốn trở thành tình một đêm với anh không?”
“Tại sao?”
Đông Phương Ngôn Diễm nghĩ đã yêu nhau thì nên thành thật với nhau tất cả nên cô quyết định nói ra hết cho Vu Hoằng Dương nghe.
“Em từng có một người yêu cũ nhưng cái đêm hôm đó cũng là ngày mà em chia tay hắn ta. Anh ta lén lút qua lại với người phụ nữ khác sau lưng em với lý do là yêu đương với em chẳng khác nào tình yêu đồng ý. Em lúc ấy không buồn, không bi lụy nhưng em ghét cái cách suy nghĩ của anh ta. Không lẽ cứ lên giường mới là yêu nhau. Em không phải người cổ hủ nhưng chỉ khi em tin tưởng thì em mới đồng ý.”
Vu Hoằng Dương chăm chú nghe những gì Đông Phương Ngôn Diễm nói, hai tay cũng xiết chặt người cô, giọng nhẹ nhàng: “Thế em tin tưởng anh sao?”
“Nói thật thì lúc ấy em mất hẳn niềm tin vào đàn ông ông, em chán ghét việc yêu đương nhưng thời gian ở bên cạnh anh em mới nhận ra anh thật sự rất tốt, rất quan tâm và cũng rất đáng để em gửi gắm.”
“Em hy vọng những gì anh thể hiện trong thời gian qua là thật lòng chứ không phải vì muốn lấy lòng em.”
“Anh xin lỗi.”
“Hửm?”
“Anh đến trễ, để em phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Nhưng em yên tâm trong lòng anh chỉ có em.”
“Không trễ, anh đến vừa đúng lúc.”
“Thằng nhóc kia cũng đến đúng lúc, làm sợi dây kết nối kéo anh và em về bên nhau.”
“Thế không có con thì anh không yêu em à?” Đông Phương Ngôn Diễm khẽ đánh nhẹ vào người anh.
Vu Hoằng Dương ghé sát vào tai cô thì thầm: “Có muốn thử lại cảm giác của đêm đó không?”
Đông Phương Ngôn Diễm thoáng rùng mình, người như có dòng điện chạy qua, bối rối lên tiếng: “Anh… vô duyên.”
Vu Hoằng Dương không nói không rằng cúi người xuống hôn lên môi Ngôn Diễm, hai tay nhanh chóng cởi quần áo của cô ra, để bộ bầu ngực đầy đặn. Vu Hoằng Dương liên tục xoa nắn, mơn trớn nơi mềm mại kia.
“Hoằng Dương… em…”
“Đừng sợ.”
Vu Hoằng Dương lật người để Đông Phương Ngôn Diễm nằm trọn dưới thân anh, thân thể cả hai trần trụi phản chiếu trong ánh mắt của đối phương.
Đông Phương Ngôn Diễm không quen như vậy, cô cảm thấy vừa ngại ngùng vừa xấu hổ, cô cố dùng tay để che đi những nơi nhạy cảm trên cơ thể nhưng bị Vu Hoằng Dương ngăn lại.
“Đừng che, anh muốn nhìn.” Vu Hoằng Dương thẳng thắn nói ra ham muốn của bản thân.
“Lưu manh.”
“Đông Phương Ngôn Diễm mạnh bạo đòi hỏi anh đêm đó đâu rồi?”
“Anh đừng nhắc nữa mà.”
“Được anh không nhắc. Em cũng đừng che nữa, ở đây chỉ có anh với em, đừng ngại.”
Vu Hoằng Dương đưa tay vuốt ve khắp người cô. Đông Phương Ngôn Diễm mơ màng, bị kéo theo từng động tác của anh.
“Ưmmm…” Ngôn Diễm khẽ rên lên một tiếng.
Anh cúi xuống cắn nhẹ vào lỗ tai của cô, nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh của Đông Phương Ngôn Diễm.
Vu Hoằng Dương đưa tay xuống nơi tư mật thăm dò. Theo phản xạ, Đông Phương Ngôn Diễm liền khép chặt chân.
“Đừng khép chân.”
Màn dạo đầu của cả hai diễn ra khá lâu, Vu Hoằng Dương sợ mình vồ vập sẽ khiến Ngôn Diễm bị ngợp, mãi đến khi anh cảm thấy bên dưới của cô đã đủ ướt mới cất giọng khàn khàn: “Em cho anh vào trong nhé?”
Đông Phương Ngôn Diễm ngại ngùng, bẻn lẽn gật đầu đồng ý. Vu Hoằng Dương điều chỉnh tư thế, từ từ đi vào bên trong.
“Ưm… anh…”
“Anh đây.”
Hai cơ thể áp sát vào nhau tạo ra những âm thanh ám muội. Cả người Ngôn Diễm trần trụi, làn da trắng sáng bắt mắt, bộ ngực mềm mại, đầy đặn nằm trong tay Vu Hoằng Dương.
“Diễm… kẹp chặt…” Âm thanh nam tính trầm trọng hô hấp cùng với tiếng khàn khàn tràn ngập hương bị hoan ái trong căn phòng không ngừng vang lên.
Đông Phương Ngôn Diễm liên tục bị anh dẫn dắt, cả người cô cuốn theo anh, cam tâm tình nguyện cùng anh phối hợp.
“Dương… chậm một chút. Em… chậm, chậm một chút… ưmmm…”
Đông Phương Ngôn Diễm dần trút bỏ sự ngượng ngùng, phối hợp theo từng động tác của Vu Hoằng Dương.
Bên dưới, Vu Hoằng Dương cật lực vận động, bên trên hai tay cũng chẳng để yên mà liên tục xoa nắn bầu ngực của cô.
“Ưmm… anh…”
“Ngoan, nói yêu anh.”
“Em… yêu anh. Vu Hoằng Dương… em yêu anh.”
“Bé con, anh cũng yêu em.”
Đêm hôm đó, Vu Hoằng Dương thể hiện tình yêu của anh dành cho Đông Phương Ngôn Diễm bằng cách liên tục đòi hỏi cô đến khi trời gần sáng mới chịu buông tha cho cô.
Trận chiến kết thúc, Vu Hoằng Dương sung sướng bao nhiêu thì Đông Phương Ngôn Diễm lại mệt mỏi bấy nhiêu, cả người cô chẳng còn chút sức lực nào.
“Không… không làm nữa. Em muốn đi ngủ.”
“Cục cưng, anh yêu em chết mất. Chỉ muốn nuốt em vào trong bụng.”
Vu Hoằng Dương bế người cô vào nhà tắm để rửa người cho cả hai nhưng hai tay lại không yên phận mà mơn trớn người Ngôn Diễm.
“Em muốn đi ngủ mà, anh đừng dụ dỗ em nữa.”
“Được, anh ôm em đi ngủ.”