Tình Mỏng Duyên Cạn

Chương 7




Thanh Y bắt đầu một ngày mới bằng tiếng chim hót ríu ran trong vườn. Tối qua, khi nàng về tới phủ thì đã muộn lắm rồi, hai chủ tớ nhân lúc không người bước rón rén nhẹ nhàng để tránh làm kinh động tới người khác, cũng may vừa lúc là đến phiên thay ca của lính gác cửa nên cũng khá thuận lợi. Dẫu gì nàng cũng là một hoàng hoa khuê nữ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng không muốn mang danh đi sớm về muộn.

Vẫn như thường lệ, nàng một mình đi dạo thật sớm nơi khoảng sân rộng lớn. Thú vui ngày mới của nàng là hít thở bầu không khí mát dịu và lắng tai nghe lũ chim đem lại những âm thanh rõng rạc lảnh lót.

Thỉnh thoảng lại có những cánh bướm ngũ sắc, dập dềnh bay đến bầu bạn với những khóm hoa xinh tươi của nàng.

Những loài hoa yêu kiều dễ thu ong hút bướm này đều do một tay Thanh Y vun trồng, thế nên việc ngắm chúng ngày một nở rộ khiến tâm tư nàng thư thái biết bao!

Nàng phải bận rộn tưới tắm, bắt sâu cho cây lá trong vườn cũng gần nửa buổi mới cảm thấy an tâm. Sau đó lại tiếp tục đi dạo một vòng mà chẳng hiểu lơ đễnh thế nào đến tận nơi ở của Lạc Minh Viễn, vị đại ca tính tình phóng khoáng của nàng. Điều này cũng thể hiện rõ rằng, nàng đã lui tới chốn này nhiều tới mức quen chân luôn rồi!

Tất nhiên nàng cũng chỉ đến vào những lúc thấy tâm trạng tốt, bởi Thanh Y chẳng muốn ai thấy nàng mỗi khi trong lòng nặng trĩu tâm sự.

Nhác trông thấy bóng dáng uyển chuyển của nàng, Lạc Minh Viễn đã vẫy vẫy cây quạt chào đón nàng từ xa.

Hắn ngồi một mình dưới mái hiên thoáng đãng, tư thế ung dung tự tại vô cùng. Thấy nàng đến nơi, hắn khép chiếc quạt gấp lại, đầu mày khóe mắt đều ẩn chứa ý cười:

- Tứ muội đến đúng lúc lắm! Vừa hay huynh đang thiếu người chơi cờ cùng đây!

Thanh Y nhìn bàn cờ đã dọn sẵn, trong lòng có chút ái ngại:

- Đại ca, sao mới sớm ngày ra đã mời muội chơi cờ vậy hả? Không sợ kẻ bất tài này làm ảnh hưởng tới nhã hứng của huynh sao?

Lạc Minh Viễn xem chừng là đã quá mức nhàm chán rồi, nhìn thấy nàng ngồi xuống đối diện là hai mắt cứ như phát quang.



- Ha ha, đấy là muội tự nhận mình còn khiếm khuyết đấy nhé, chứ huynh chưa nói gì đâu!

Quả thật Thanh Y không quá am tường thứ cờ vây đòi hỏi trí tuệ thâm sâu mà các vương công quý tộc vẫn hằng ưa chuộng. Nhưng đây lại chính là sở trường của Lạc Minh Viễn, huynh vẫn thường nói rằng 'chính món cờ này đã giúp huynh uốn nắn tính tình', muốn nhu có nhu, mà muốn cương có cương.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Thư Tình Gửi Vệ Lai

2. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây

4. Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam

=====================================

Thanh Y không nói gì thêm nữa, nàng xắn xắn tay áo, dựa cả người vào thành bàn. Với gương mặt mang đậm nét suy tính, có vẻ như nàng thật sự muốn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà đánh ván cờ lần này.

Lạc Minh Viễn bấy giờ vẫn âm thầm quan sát phản ứng của nàng, khi thấy nàng thong thả đi những nước cờ đầu tiên thì đôi môi mỏng dấy lên ý cười thâm thúy.

Lại qua một khoảng thời gian, khi mà Thanh Y đã bày binh bố trận xong, lúc này nhìn những quân cờ đen trắng rải rác khắp bàn nàng đột nhiên mới giác ngộ một điều..

Dường như có người đã thấu rõ đường đi nước bước của nàng, giăng sẵn thiên la địa võng, chỉ trực chờ nàng sơ hở chút thôi là sẽ bị không còn có đường lui.

Nàng ảo não thốt lên:



- Muội nhận thua!

Thanh Y ngẩng đầu nhìn đại ca nàng với vẻ thán phục, chỉ khi chơi cờ Lạc Minh Viễn mới biểu lộ ra chút chút sự thông tuệ của bản thân. Có khi nào ẩn dưới lớp vỏ bọc phong lưu tiêu sái, huynh ấy đích thị là một nhân tài?

Thanh Y bị chính suy nghĩ của bản thân chọc cười. Chỉ là còn chưa khoe ra hàm răng trắng tinh khôi thì đã bị Lạc Minh Viễn đưa tay vò đầu:

- Muội ấy, chẳng có chút nhẫn nại nào cả! Chưa gì đã nhận thua.

- Đau muội..

Huynh ấy có biết rằng lực đạo của cánh tay ấy mạnh như thể nào không? Thanh Y xoa xoa cái đầu ê ẩm, mặc dù chỉ mới vừa bị Lạc Minh Viễn chạm qua thôi. Không rõ đôi tay ấy mà đi đánh người thì sẽ còn uy lực đến đâu?

Thanh Y đánh cờ mê muội cả đầu óc, tới nỗi có người đứng ngay gần kề quan sát nhất cử nhất động của nàng, mà nàng không mảy may chú ý.

Mãi tới khi Lạc Minh Viễn lên tiếng, nàng mới phát giác ra sự có mặt của ai kia:

- Anh Kiệt, đệ xem con nha đầu ngốc này, chú tâm đánh cờ tới nỗi mà đệ đứng từ hồi nào tới giờ mà không hề hay biết!

Xen lẫn tiếng cười khe khẽ của đại ca, một âm thanh vô cùng từ tính cũng vang lên, dịu êm khiến lòng người ta xao xuyến:

- Ờm! Đúng là ngốc thật!

Thanh Y cũng theo quán tính xoay đầu lại.