Tình Mỏng Duyên Cạn

Chương 40




Ngày thành thân thì đã gần kề nhưng tâm Lạc Anh Kiệt lại không chút thiết tưởng. Đầu óc của hắn luôn là một màn trắng xóa, không thống khổ cũng chẳng sung sướng, chẳng còn quá khứ, chẳng còn tương lai. Hắn ôm đầu mình.

Có những chuyện đã mơ tưởng mà lại không dám làm. Có một người, một chuyện mà hắn đã ghi tâm khắc cốt. Có ai đó mà hắn từng dùng đủ mọi cách để quên đi nhưng lại không thể nào bôi xóa. Người ấy ở sâu tận đáy lòng, theo vào cốt tủy, bện chặt linh hồn.

Ngày hôm nay, khi đặt chân vào gian phòng nhỏ bé vừa thân quen cũng vừa xa lạ thì hắn liền xuất sinh một loại ảo giác. Dường như Lạc Anh Kiệt đã trông thấy một vị cô nương nào đó đang mỉm cười, nét cười đó trong sáng và thơ ngây, dội vào tim ai bao cảm xúc hỗn độn.

Đây là chiếc giường nàng hằng nằm ngủ, đây là nơi nàng thường đọc sách và đây là.. bức tranh mà nàng từng vẽ.

Lạc Anh Kiệt gỡ bức tranh từ trên kệ xuống, nó được cuộn lại một cách bí ẩn, có lẽ Thanh Y đã không đem theo lúc rời khỏi biệt viện.

Mở ra, hắn ngỡ ngàng.

Vị nam tử ẩn mình trong bức họa, hắn nhìn kiểu gì cũng thấy rất giống mình. Lạc Anh Kiệt thấy mình bềnh bồng và trôi nổi như bị sóng cuốn đi xa. Sóng tình.

Hắn thông suốt rồi.

Thì ra, nàng yêu hắn.

Lạc Thanh Y đã yêu hắn.

Đó là một điều không tưởng.

Vừa lúc đó, một người xuất hiện. Lạc Anh Kiệt cuộn tranh.

Tâm Lam dường như có chút bất ngờ, nàng chỉ vừa quay về biệt viện và rồi bắt gặp Lạc nhị công tử. Nàng cất tiếng hỏi:

- Thưa công tử, tiểu thư đâu ạ?

Và còn, sao ngài lại đứng một mình ở đây? Sao gương mặt vốn dĩ bình đạm nay lại thoa lên một lớp phấn hồng? Rạng rỡ và hoa lệ.

Mặc dù tâm tư rung chuyển nhưng Lạc Anh Kiệt nén lòng, hắn chậm rãi lại gần Tâm Lam, đoạn bảo nàng:

- Đi, ta dắt ngươi đi tìm nàng.

Không phải muội, là nàng.

Tâm Lam có chút kinh ngạc.

Tiểu thư không còn ở đây nữa? Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Lạc Anh Kiệt rõ biết nơi mà Thanh Y đang ở, dù là rời đi nhưng nàng vẫn giữ mối liên hệ mật thiết với hắn và Lạc Minh Viễn.

- Đến nơi rồi đó.

Lạc Anh Kiệt cùng Tâm Lam bước xuống xe ngựa, chẳng bao lâu họ đã được tỷ đệ Nam Cung tiếp đón nhiệt thành.

Lúc đó, Thanh Y không hề hay biết. Nàng vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, đang chầm chậm khoác y phục thì có tiếng gõ cửa.

Động tác của nàng trở nên lanh lẹ. Vừa mở cửa ra, nhác trông thấy vẻ mặt tươi cười của Tâm Lam, Thanh Y vui mừng khôn tả:

- Là muội!

Hai chủ tớ ôm nhau thắm thiết.

- Tiểu thư, Tâm Lam rất nhớ người!

- Ừ! Ta cũng thế!

Những tưởng chỉ có mình Tâm Lam nhưng không phải, nàng ấy bảo:

- Tiểu thư, nhị công tử cũng đến, ngài đang chờ người ngoài sảnh.

Nụ cười của Thanh Y trở nên cứng đờ và gượng gạo.

Nhị ca đến thăm nàng là một việc không tưởng, cảm xúc của Thanh Y đã trở nên bối rối. Đan xen trong lòng là sự hoang mang cùng phức tạp.

- Tâm Lam, ta phải đi tiếp nhị ca một chút, muội cứ ra ngoài nói chuyện với Dược Sinh và Tĩnh Như trước nhé?

- Vâng, tiểu thư.

Nàng ấy bước ra khỏi phòng, chỉ còn mình Thanh Y là thẫn thờ đứng đó. Không vội vàng, nàng lấy khăn lau khô mái tóc.

Khoảnh khắc trông thấy Lạc Anh Kiệt, không gian như tĩnh lặng. Dù sao, đây cũng là người nàng từng yêu sâu sắc, tim phổi không thể không nhức nhối.

Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, phải một lúc sau Thanh Y mới cất lời:

- Nhị ca, huynh khỏe không?

Lạc Anh Kiệt chưa trả lời ngay, hắn cùng nàng đi dạo những con đường mòn quanh co và khúc khuỷu.

- Thanh Y, ta không ổn một chút nào!

Hắn quay sang nhìn nàng, không đi nữa, chỉ đứng như vậy.

Đá rung tâm thức, cỏ sầu tương tư.

- Huynh sao vậy?

Thanh Y nhìn ra được gương mặt nhị ca đang dần biến đổi. Phải, Lạc Anh Kiệt không muốn chôn giấu nữa, ngày hôm nay, hắn có thêm dũng khí để vạch trần tình cảm sâu trong đáy lòng.

- Thanh Y à..

Hắn nhìn nàng thật trìu mến.

Hắn không vòng vo nữa, trực tiếp bắt lấy tay nàng, đặt lên ngực áo:

- Muội biết không, tim huynh đang đập rất mạnh. Nó muốn nói rằng, huynh yêu muội!

Ngày hôm đó, bầu trời trong xanh, cảnh vật tĩnh lặng, gió thổi la đà. Thế nhưng, vạn vật đã lu mờ vì câu nói của Lạc Anh Kiệt.

Hắn chạm nhẹ lên mặt Thanh Y, hắn bị nỗi nhớ làm cho kinh sợ, hóa ra tình yêu cũng chẳng hề tốt đẹp, nó là thứ khí giới giết người một cách thâm sâu, nó cho người ta nhấp nháp mùi vị đau khổ và rồi chết dần trong nỗi cô đơn tuyệt vọng.

Đó là khi.. tình yêu không được đáp trả.

Thanh Y nín thở, Lạc Anh Kiệt đang nói gì vậy? Nàng đã nghe nhầm rồi chăng?

Nhị ca trong mắt nàng, một người nhu nhã thâm sâu, một người trang nghiêm cao quý, và một người.. sắp có thê tử.

Thanh Y biết mình đang trở nên đờ đẫn, nàng bảo:

- Muội không biết huynh đang nói gì nữa.

Mái tóc phiêu lãng mơn trớn trên gương mặt nàng, hiển hiện trong đôi mắt là nét bi ai. Tình ý ấy, nếu là lúc trước thì nàng sẽ vui sướng đến phát điên. Nhưng Anh Kiệt, đã quá trễ rồi!

- Thanh Y, huynh không thể tiếp tục dối lòng. Hôm nay, nhìn thấy bức tranh của muội, huynh..

Cổ họng của Lạc Anh Kiệt run rẩy, hắn nghẹn ngào:

- Huynh rất nhớ muội, huynh yêu muội đã rất lâu rồi, có biết không?

Thanh Y giống như người bị cấm khẩu, nàng nhìn nam tử trước mặt mà nước mắt cứ trực trào, dần dà, những giọt nước mắt như trân châu rơi xuống, thấm đẫm cõi lòng tan nát của ai.

Nàng run rẩy, tình cảm nàng dành cho nhị ca không phải là ít nhưng theo thời gian nó đã trở nên khô héo, úa tàn. Giờ đây, một con người khác đã ngự trị trong tim nàng.

- Anh Kiệt, huynh đừng nói nữa.

Lạc Anh Kiệt cứng đờ, hắn đã thổ lộ tình cảm, nhưng..

- Muội có từng yêu huynh không?

Vì bức tranh đó, Lạc Anh Kiệt đã gồng mình và gắng gượng. Hắn chỉ muốn tìm cho mình một đáp án mà thôi, dù cho kết quả có thể là vực sâu muôn trượng.

Thanh Y hít sâu, nàng cảm tưởng như có tảng đá đang chèn ép nơi lồng ngực. Đây đã từng là niềm khao khát của đời nàng, thế mà giờ đây, nàng lại không hề vui sướng một chút nào cả.

Nàng sợ hãi, nàng sợ mình sẽ làm cho nhị ca đau khổ, nàng buộc mình phải buông câu quyết tuyệt:

- Muội chưa từng yêu huynh! Thật vậy.

- Thế còn bức tranh của muội?

Thanh Y nhìn từng ngón tay của nhị ca đang dần siết chặt, nàng vờ như không thấy:

- Một bức tranh thì nói lên được điều gì?

Nàng sợ tình cảm của quá khứ sẽ bừng sống dậy, một đoạn tình cảm mà nàng muốn lãng quên. Nàng đã có được Tịnh Du và nàng chắc chắn sẽ không thay đổi.

Lạc Anh Kiệt chết lặng, nếu không hề yêu thương hắn thì sao nàng lại khóc, khóc một cách thương tâm như vậy?

Vậy những giọt nước kia, chúng đại biểu cho điều gì?

Từ bao giờ, hắn đã bị cuộc đời giam giữ trong mớ gông cùm xiềng xích, từ lúc được sinh ra hay từ lúc được định sẵn là phu quân của Văn Thủy Nguyệt.

Một nữ tử dịu dàng hiền thục nhưng hắn thì.. không chút rung động. Từng cử trỉ quan tâm, từng lời nói ân cần đều là giả tạm, là sự gắng gượng mà thành.

Từ thủa thiếu thời, người mà hắn muốn yêu thương gần gũi chỉ có mình nàng, một mình Thanh Y.

- Lúc nhìn thấy bức tranh mà muội họa vẽ huynh, lòng huynh vui sướng như lạc vào miền tiên cảnh.

Và khi Thanh Y từ chối, Lạc Anh Kiệt tựa hồ bị đày đọa trong mười tám tầng địa ngục.

- Hồi nhỏ, từ lúc phụ thân đón Thanh Y về phủ thì huynh rất quý mến muội, thế nên lúc nào huynh cũng muốn gặp gỡ. Nhưng dần dà, thứ tình cảm đơn thuần ngày ấy lại từng chút, từng chút biến hóa..

Và, đến lúc Lạc Anh Kiệt nhận ra sự thể thì đã quá muộn, hắn đã bị biếm thành tù binh.

Nàng trở thành lá chắn trong tim, những nữ tử khác không thể bước vào.

Dầu nhớ nàng cả ngày lẫn đêm nhưng Lạc Anh Kiệt làm sao đủ tư cách? Hắn đã có hôn ước với Văn Thủy Nguyệt, hắn không cho phép mình đi xa quá phận.

Từ đó, hắn không đến tìm Thanh Y nữa, hắn tự lừa mình dối người rằng cả hai chỉ là huynh muội, hắn tàn nhẫn muốn bóp chết tình yêu của mình, làm một cái xác không hồn đúng nghĩa.

Hơi thở dồn dập, hắn nắm lấy ngón tay mềm mịn của nàng:

- Thanh Y, cho huynh một cơ hội, huynh sẽ giải trừ hôn ước với Văn Thủy Nguyệt?

- Anh Kiệt, huynh nói gì vậy?

Giải trừ hôn ước, sao có thể? Đây có còn là nhị ca của nàng không?

Một Lạc Anh Kiệt vân tập đầy đủ sự tài trí, nhã nhặn, khiêm cung, thận trọng.

Nghĩ đến việc nhị ca đã yêu nàng từ lâu xa đến vậy, trái tim của Thanh Y quặn thắt, vận mệnh đang trêu đùa nàng sao? Kỳ thực, cả hai đều yêu nhau tha thiết nhưng lại chẳng thể bên nhau.

Giữa chàng và ta là Văn Thủy Nguyệt, số phận đã sẵn bày, con người không thể tự mình định liệu.

- Thanh Y, người ta muốn gắn bó là muội. Và.. người ta muốn thành thân cũng chỉ có muội.

Thanh Y xoay lưng, nàng quay đầu bỏ chạy. Nàng chỉ muốn trốn tránh cảm xúc nơi ánh mắt nhị ca.

Nhưng không dễ đào tẩu khi Lạc Anh Kiệt nắm lấy cánh tay nàng, hắn níu Thanh Y lại. Động tác tuy nhu hòa nhưng Thanh Y không sao chạy nổi.

Không nói một tiếng nào, hắn giữ lấy gương mặt Thanh Y. Thế rồi, chuyện gì đến cũng đến.

- Nhị ca.. ưm!

Đứng từ xa, trông thấy cảnh này, lòng bàn tay của Giả Tịnh Du tứa máu, gương mặt đẹp đẽ lạnh tựa tuyết đầu mùa.