Tinh Môn (Dịch)

Chương 51: Băng Tinh Tráo




Chương 51: Băng Tinh Tráo

Một nhà kho làm toàn bộ bằng kim loại!

Thậm chí không có cả cửa thông gió.

Mặt đất cũng là kim loại, đi trên đó có thể cảm nhận được độ dày của nó, đội săn quỷ đúng là dốc hết vốn liếng, vô cùng coi trọng nơi này.

Nhà kho không lớn, được sắp xếp rất ngăn nắp.

Không có nhiều khu vực, chỉ chia thành ba gian phòng, trước mỗi gian đều có một cánh cửa.

Năng lượng bí ẩn được đặt trong căn phòng thứ ba.

Hai căn kia, Lưu Long không giới thiệu bên trong có gì, cũng không mở cửa cho Lý Hạo xem, chỉ trực tiếp dẫn hắn tới cửa phòng trong cùng.

Lần này, không phải Lưu Long mở cửa mà là Vân Dao.

Vân Dao lấy chìa khóa ra, mặt trên có một chút tinh quang phản chiếu.

Trái tim Lý Hạo khẽ rung động, món đồ này... là vật siêu năng?

Xem ra không sai, đây đích thực là vật siêu năng!

Tuy rằng tinh quang phía trên rất yếu, nhưng có tinh quang tức là có năng lượng thần bí, vậy chẳng phải vật siêu năng sao?

Đội săn quỷ quả nhiên rất có nội tình!

“Cạch."

Một tiếng nhỏ vang lên, vòng sáng trên chìa khóa dao động nhẹ, Lưu Long không nhìn thấy nhưng Lý Hạo lại thấy rất rõ ràng sự dao động của tinh quang.

Theo sự biến động ấy, cánh cửa mới được mở ra.

Lưu Long lúc này cũng lạnh lùng nói: “Nhà kho nơi đặt sức mạnh bí ẩn là do đội săn quỷ xây dựng với chi phí cao! Cho dù Siêu Năng Giả muốn vào, không có chìa khóa thì cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện mở nó!”

Lý Hạo gật đầu thốt lên: “Lợi hại!"

Về phần lợi hại như nào... Tùy tiện hùa theo mà thôi. Nếu thực sự Siêu Năng Giả có thể đuổi giết đến đây thì có chìa khóa hay không liệu còn quan trọng?

Theo Lý Hạo thì khố phòng này chỉ đề phòng được trộm cắp vặt bình thường.

Cánh cửa sắt được mở ra, thứ hiện ra trước mắt chính là một cái lồng pha lê lớn.

Một thiết bị bọc kính rất phức tạp!

Chiếm hơn một nửa toàn bộ căn phòng.

Ánh mắt Lý Hạo khẽ động, là tinh quang!

Có điều số tinh quang xung quanh lồng kính lại khác với năng lượng tinh quang mà hắn từng thấy trước đây.

Năng lượng tinh quang mà hắn nhìn thấy trước đây chủ yếu đều đến từ ngọc kiếm, chúng đều là sắc thái tinh quang chân chính, có cảm giác hơi u lãnh.

Nhưng lúc này, năng lượng tinh quang trước mắt hắn hình như còn mang theo một số thứ khác.

Lồng kính được chia thành nhiều khu vực, có khu vực thì trong tinh quang đang thiêu đốt lên hỏa diễm; có khu vực thì trong tinh quang có lôi đình lấp lóe; lại có nơi tinh quang năng xen lẫn một ít sương mù màu đen.

Khu vực nhỏ cuối cùng gần giống với năng lượng tinh quang mà Lý Hạo thường thấy nhất, chỉ là tinh quang thuần túy, ngoài ra không có những thứ khác, có điều hắn cảm thấy nó có phần tán loạn.

Trong khi Lý Hạo đang xem, Lưu Long cũng đang xem, trong mắt có chút si mê.

Như thể vào lúc này, ông ta có thể nhìn thấy!

Quả nhiên, một khắc tiếp theo, Lý Hạo nghe Lưu Long thở dài, “Đây là năng lượng thần bí, ngươi thấy không?"

Lý Hạo sửng sốt!

Nhìn thấy không?

Bị phát hiện rồi sao?

Lưu Long biết mình có thể nhìn thấy à?

Chẳng mấy chốc, hắn cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại, không, không hẳn vậy, liếc mắt nhìn Lưu Long một cái, rất nhanh Lưu Long lại lần nữa thở dài, “Vẫn là do Vân Dao có năng lực. Dưới tình huống bình thường thì chúng ta không thể nào nhìn ra được năng lượng thần bí, trong khi Vân Dao không chỉ bắt được mà còn có thể thông qua thủ đoạn đặc thù để giam cầm nó ở trong Băng Tinh Tráo, thậm chí bày biện ra dáng vẻ vốn có để cho người ta dùng mắt trần cũng nhìn ra được!”

Lý Hạo kinh ngạc nhìn Vân Dao.

Nói như vậy, hóa ra năng lượng tinh quang trước mắt là thứ mà ai cũng có thể nhìn thấy? Đây là phương pháp riêng của nàng ta sao?

Rốt cuộc phương pháp này là gì?

Lưu Long trước đây từng nói người bình thường không thể trông thấy, ngay cả Siêu Năng Giả cũng chưa chắc đã nhìn ra.

Vân Dao vẫn bình tĩnh, nhìn thấy ánh mắt của Lý Hạo thì không khỏi mỉm cười, “Lưu ca quá khen rồi, chẳng qua chỉ là một thủ đoạn nhỏ mà thôi! Năng lượng thần bí cũng là một loại năng lượng, cho dù là năng lượng vô hình thì bản chất cũng phải tồn tại! Muốn mọi người nhìn được bằng mắt thường thì chỉ cần nhuộm màu cho số năng lượng ấy là được!”

Nhuộm màu!

Lý Hạo minh bạch ý của cô nàng, nhưng vẫn mù mờ phương pháp thực hiện, đến cùng là làm sao để nhuộm thành thứ mà mắt thường nhìn được?

Thấy Lý Hạo có vẻ hơi tò mò, Vân Dao cười tủm tỉm giải thích: “Phương pháp nhuộm không quá khó, kỳ thực có rất nhiều cách làm. Khó khăn thực sự là ngăn cản năng lượng thần bí lan ra rồi tiêu tán mất! Công lao lớn nhất vẫn dành cho Băng Tinh Tráo... nói chính xác hơn mà phải quy công cho giáo sư Viên Thạc!”

Lý Hạo sững người trong chốc lát, trong đầu liền nghĩ tới một chuyện, “Là lão sư của ta phát hiện ra Băng Tinh Tráo?"

“Chính xác!"

Vân Dao có vẻ khá ngưỡng mộ Viên Thạc, hoặc là nói, bất kỳ ai quan tâm đến lĩnh vực nghiên cứu khoa học thì đều biết đến Viên lão, đặc biệt là khi nói đến siêu năng.

“Băng Tinh Tráo được lão sư ngươi phát hiện trong một di tích cổ xưa. Lúc đầu không ai quan tâm đến nó. Không ngờ sau đó Viên lão lại khai phá ra nó có công dụng ngăn chặn năng lượng tràn lan!"

Vân Dao xúc động nói tiếp: “Nếu không nhờ phát hiện của Viên lão thì có lẽ sự phát triển của lĩnh vực siêu năng sẽ bị tụt lại rất nhiều năm! Nhờ có Băng Tinh Tráo nên Tuần Dạ Nhân mới có công cụ để lưu giữ sức mạnh bí ẩn, dẫn nhập năng lượng vào cơ thể, khiến nhiều người đủ tiêu chuẩn trở thành Siêu Năng Giả!”

Lưu Long gật đầu nói thêm vào: “Đúng vậy, Băng Tinh Tráo quả thực rất hữu dụng! Sớm hơn mười năm trước khi chưa có lồng pha lê này, khi đó Tuần Dạ Nhân đã thành lập. Có điều ngoại trừ Thiên Quyến Thần Sư thì mỗi năm chỉ có thể tiếp dẫn một số ít người gia nhập, dựa vào chính những Tuần Dạ Nhân hiện có để thừa truyền năng lượng thần bí, như vậy người tiếp dẫn mới lột xác được! Cách này không chỉ nguy hiểm mà còn phải trả giá không nhỏ... mãi đến khi xuất hiện Băng Tinh Tráo thì Tuần Dạ Nhân mới nhanh chóng phát triển mạnh mẽ!”

Lý Hạo nghe vậy thì không khỏi âm thầm cảm thấy tự hào.

Lão sư quá lợi hại!

Không ngờ việc siêu năng phát triển lại có một mối quan hệ lớn như vậy với lão sư của ta.

Rất nhanh Lý Hạo lại nghĩ tới một việc, hiếu kỳ hỏi: “Vậy vì sao lão sư của ta lại không thể trở thành Siêu Năng Giả?"

“Thứ nhất, tu vi võ đạo của ông ta quá cường đại. Thứ hai..."

Lưu Long giống như cười mà không phải cười nói: “Lão sư ngươi không phải người hiền lành gì, vả lại ông ấy còn hiểu biết rất sâu về lĩnh vực siêu năng, giấu giấu diếm diếm không ít thứ, thậm chí có một phần cổ di tích được ông ta khai mở nhưng lại không tiết lộ ra ngoài! Mọi người suy đoán, lão sư ngươi hẳn là còn nắm một ít di chỉ cổ văn minh! Cho nên nếu lão sư ngươi mà thật sự trở thành Siêu Năng Giả... vậy Tuần Dạ Nhân thì sao?”

Lưu Long nói thêm: “Mấu chốt là với thực lực của lão sư ngươi, một khi thực sự biến thành Siêu Năng Giả, lại từ trong mấy chỗ cổ di tích đạt được chỗ tốt, thì chắc chắn ông ta sẽ trở thành sự tồn tại mạnh nhất trong số Tuần Dạ Nhân...”

Lý Hạo trầm ngâm, nhỏ giọng phỏng đoán: “Kiêng kỵ?"

“Đúng, kiêng kỵ!"

Lưu Long gật đầu, rồi lại nói tiếp: “Bất quá ta nghĩ lão sư ngươi cũng sắp trở thành Siêu Năng Giả rồi!"

“Tại sao lão đại lại đoán vậy?"