Tinh Môn (Dịch)

Chương 44: Hiệu Quả Bất Ngờ




Chương 44: Hiệu Quả Bất Ngờ

Trong phòng, năng lượng tinh quang lấp lóe nhưng không tản đi.

Bên ngoài căn phòng, cho dù lúc này có người, ngay cả là Siêu Năng Giả thì cũng không nhìn thấy hay cảm nhận được.

Năng lượng bí ẩn do Tinh Không Kiếm tràn ra có phạm vi rất nhỏ, vượt qua phạm vi đó sẽ chẳng mấy chốc tan biến sạch, không còn thấy tăm hơi.

Huống chi bên cạnh Lý Hạo lúc này còn thêm một tiểu Hắc Báo.

Năng lượng bí ẩn tràn ra bao nhiêu đều bị tiểu tử ấy hấp thu hoàn toàn, không còn cái gì để mà tiêu tán.

Lý Hạo đã ‘bồi bổ’ bản thân quá mức.

Hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh đến nỗi bồn chồn không yên, không ngừng luyện tập Vượn thuật, trung bình cứ ba phút là xong một lượt, nhưng Lý Hạo không biết nãy giờ hắn đã luyện bao nhiêu lượt luôn rồi.

Hắn cảm thấy rằng nếu không trút được đống năng lượng này ra ngoài thì hắn sẽ nổ tung mất.

Hút quá nhiều rồi!

Cho dù như vậy, Lý Hạo cũng không dừng "Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật" lại, đương nhiên không phải phiên bản hoàn chỉnh, chỉ là phương pháp thở vẫn được duy trì.

Trên thực tế, "Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật" có thể được chia thành hai phần nhỏ.

Một là bản đầy đủ, có phối hợp tư thế và phương pháp thở, hai là không phối hợp với tư thế nhưng phương pháp thở đơn giản thực sự vẫn có thể hấp thu một ít sức mạnh thần bí, chỉ là hiệu quả đã giảm đi.

"Aaa!"

Một tiếng quát rầu rĩ khẽ vang lên.

Lý Hạo vốn đang nhảy không ngừng, đột nhiên ngừng lại, hai tay như móng vượn, phá không khí chộp tới vách tường.

Vượn thuật không chỉ là một phương pháp khinh thân.

Chỉ là trước đây Lý Hạo rất ít khi luyện tập phương thức giết người trong Vượn thuật, bởi vì việc này không cần thiết.

Giờ phút này, trong cơ thể Lý Hạo có quá nhiều khí lực, khó chịu vô cùng, cho nên hắn muốn dồn sức nhiều hơn nữa để trút bỏ hết năng lượng ra. Hai tay Lý Hạo co quắp giống hệt như móng vuốt của một con vượn, liên tiếp vung trảo về phía trước.

Rầm một tiếng!

"Má nó!"

Lý Hạo hít sâu một hơi, đau quá!

Rốt cuộc bàn tay vẫn là xác phàm, một trảo này vồ xuống, trên vách tường tuy xuất hiện vài lỗ nhỏ nhưng ngón tay Lý Hạo cũng đau tới thấu xương, có móng tay còn bị lật ngược móng ra.

Tuy nhiên Lý Hạo không còn hơi sức quan tâm đến cơn đau ấy nữa!

Trong nháy mắt khi nhìn bức tường trước mặt, ánh mắt hắn chợt lóe lên.

Dùng tay không bám chặt bức tường và tạo một vài lỗ nhỏ trên bức tường phẳng, đây là điều mà trước đây hắn không thể làm được.

Bề mặt tiếp xúc của ngón tay quá nhỏ, lực tác động lên đó thực tế không lớn.

Hơn nữa bức tường vốn trơn nhẵn, không có trọng tâm khi cầm nắm.

Đây không phải là tường đất mà là tường trát xi măng rồi sơn nước lên.

"Lúc trước Lưu Long dễ dàng đấm xuyên tường phòng bếp, nắm đấm còn mạnh hơn nữa, tuy rằng phòng bếp của Trương gia chỉ là một bức tường gạch đỏ, thế nhưng quả thật ông ta vẫn rất mạnh. Quan trọng là ta… có vẻ bây giờ ta đã lợi hại hơn trước rất nhiều!"

Lý Hạo thầm cảm khái, hôm nay hắn chỉ mới luyện "Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật" một hồi, đột nhiên cảm thấy mình đã mạnh lên hẳn.

Tất nhiên, điều này có liên quan đến việc hắn quá yếu.

Càng yếu thì chênh lệch khi tiến bộ lại càng rõ rệt.

"Phương pháp của lão sư quả là lợi hại!"

Lý Hạo bất giác cúi xuống nhìn mấy đầu ngón tay của mình, vừa rồi rõ ràng nó đã bị đánh tới bật máu, tím thẫm móng.

Nhưng lúc này khi nguồn năng lượng bí ẩn đang tràn vào cơ thể, chẳng mấy chốc những vết thương nhỏ ấy đồng loạt biến mất.

Lý Hạo cũng cảm giác được cơ bắp trên người mình đang săn chắc hơn.

Tốc độ máu lưu thông cũng có vẻ nhanh hơn!

Xương khớp đều đang dần thay đổi.

Áp súc!

Đúng vậy, sức mạnh bí ẩn dường như đang áp súc cả người Lý Hạo lại.

Lý Hạo vốn cao khoảng 178cm, không quá cao nhưng cũng không thấp.

Vậy mà hiện tại dù Lý Hạo không đo nhưng hắn vẫn có thể nhận ra mình đã thấp đi tầm 1cm, thật sự thấp xuống.

Bị nén lại rồi!

Cơ bắp bị thắt chặt, các khoảng trống giữa khớp xương đều nhỏ đi trông thấy.

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, có phải mình sẽ tiếp tục thấp xuống không?"

Lý Hạo hơi ngạc nhiên, ngẫm lại thì thấy Lưu Long vẫn rất cao mà.

Huống hồ hắn chưa từng nghe thấy có ai luyện võ mà lại khiến bản thân thấp đi cả.

Đương nhiên, người ta bắt đầu luyện tập từ khi còn nhỏ, không giống như Lý Hạo, ba năm trước hắn mới bắt đầu luyện tập ở cổ viện, vả lại hai năm ấy cũng không dụng tâm luyện tập chăm chỉ như thế này.

Nghĩ đến đây, trong lòng khẽ động, tay phải đột nhiên mở ra, không còn giống như móng vượn nữa, Lý Hạo lần nữa đột ngột chộp về phía bức tường trước mặt!

Rầm!

Một tiếng vang giòn giã xen lẫn vài âm thanh đinh tai nhức óc, năm ngón tay dán thẳng vào tường, không để lại lỗ sâu nhưng trên tường in hằn một dấu tay lớn.

Mặc dù còn chưa chạm được kết cấu bê tông bên trong, có điều cả bức tường dường như đang khẽ chao đảo, bất quá cũng có thể chỉ là ảo giác của Lý Hạo.

Tuy nhiên Lý Hạo lại rất vui vẻ, bởi vì lực sát thương mới rồi lợi hại hơn nhiều so với trước kia.

"Hổ trảo!"

Đây là phương pháp tấn công Hổ thuật trong sách “Ngũ Cầm Tân Thư”.

Lý Hạo không thành thạo lắm bốn cầm thuật còn lại nhưng không có nghĩa là hắn không biết. Dù gì Viên Thạc cũng đã dạy cả rồi, chỉ là Lý Hạo chọn Vượn thuật làm chủ thôi.

Hắn cảm thấy Hổ thuật thiên về mảng tấn công.

Quả nhiên, ngay khi hổ trảo vừa xuất ra, phương thức vận lực đã thay đổi, không chỉ thay đổi tư thế mà hô hấp cũng điều chỉnh, lực vận chuyển cũng khác, Lý Hạo cảm giác được lực công kích của hổ trảo mạnh mẽ hơn hẳn.

Kỹ thuật vuốt vượn cũng có điểm lợi hại, động tác linh hoạt gọn gàng, nhưng so về sức mạnh thì đúng là chênh lệch rất lớn so với hổ trảo.

"Hổ thuật quả là thích hợp nhất để tấn công trong số ngũ cầm thuật!"

Lý Hạo cẩn thận cảm thụ sự thay đổi trong thân thể, trong lòng liền thấy vô cùng hưng phấn.

Sức mạnh được tăng cường!

Các cơ phản ứng nhanh hơn, cơ thể nhẹ nhàng hơn!

Đây chính là tác dụng của năng lượng thần bí?

Quá lợi hại rồi!

Chẳng trách ngày đầu tiên Hắc Báo uống nước, bộ lông đã trực tiếp phát quang, khi đó Lý Hạo còn nghĩ có lẽ vì hắn và Hắc Báo khác biệt chủng loài cho nên kết quả mới không giống nhau.

Nhưng hôm nay tỉ mỉ nghĩ lại... Lý Hạo thầm mắng một tiếng!

Nhất định là bát nước đầu tiên Hắc Báo uống, bên trong có chứa rất nhiều năng lượng tinh quang.

Hôm đó khi hắn uống đã là lần ngâm nước thứ hai, chính vì Hắc Báo đã uống mất nước đầu nên chiếm phần lớn năng lượng, còn hắn uống ‘đồ thừa canh cặn’ từ nó cho nên mới không hấp thu được nhiều năng lượng bằng.

Nghĩ đến Hắc Báo, Lý Hạo liền quay đầu khắp phòng tìm nó.

Hôm nay Hắc Báo không ồn ào sủa loạn cũng không có động tĩnh gì, lạ thật!

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy nó thì Lý Hạo liền bị dọa cho giật mình.

Lúc bấy giờ, Hắc Báo đang nằm ngửa bụng, không chỉ học theo bộ dáng tư thế ban nãy của Lý Hạo mà ngay cả tiết tấu hô hấp cũng y hệt.

Gia hỏa này... đang tu luyện!

"Cái quỷ gì vậy?"

Lý Hạo có chút sững sờ, chú chó con hiểu được hắn nói gì thì Lý Hạo còn có thể lý giải được.

Nhưng... nó còn có năng lực học tập khủng khiếp như vậy sao?

Nó thực sự đã học được từ mình khả năng thực hành "Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật"?

Khi Lý Hạo ngừng tu luyện, năng lượng tinh quang không còn tràn ra từ ngọc kiếm nữa, năng lượng trong phòng cũng dần dần tiêu tan, thế nên Hắc Báo không còn hút được thêm năng lượng thần bí.

Con chó mở mắt ra, trông thấy Lý Hạo đang nhìn chằm chằm mình thì Hắc Báo lập tức nhảy vọt lên, ngay sau đó, nó trực tiếp vồ về phía người đối diện!