Tinh Môn (Dịch)

Chương 23: Ngọa Hổ Tàng Long




Chương 23: Ngọa Hổ Tàng Long

Đúng lúc Lý Hạo đang suy nghĩ thì nữ đội viên ban nãy bỗng tiến lại gần Lý Hạo, mỉm cười nói: “Tiểu Lý, tính cách đội trưởng là vậy đấy, ngươi đừng để ý! Ngươi cũng là tuần kiểm, nên biết một số phong cách hành sự của đội chấp pháp. Đội trưởng vẫn hy vọng ngươi có thể đầu quân vào, chớ nhìn bộ dáng ông ta có vẻ hờ hững, thực tế rất hy vọng rằng ngươi có thể trở thành đồng đội với chúng ta.”

“Chuyện này..."

Lý Hạo có chút bối rối, có cần thiết không?

Ta chỉ báo cáo có một vụ án thôi mà.

Nữ đội viên cười tủm tỉm thuyết phục: “Trước đây đội trưởng từng nói, đội chấp pháp không thiếu thứ gì, không thiếu sức chiến đấu, không thiếu vũ khí, không thiếu uy quyền, nhưng chỉ thiếu một người thông minh và cẩn thận."

Lý Hạo còn chưa kịp nói gì thì nữ đội viên đã thở dài, lời nói nhàn nhạt vang lên bên tai Lý Hạo: “Trong đội chấp pháp có không ít nội quỷ! Lưu đội trưởng nhiều lần muốn thanh lý môn hộ nhưng tiếc là hữu tâm vô lực, cần người năng lực tốt nhưng không tìm được ai, cũng không muốn làm tổn thương lòng người nên không thể điều tra với quy mô lớn... Ông ấy muốn ngươi gia nhập có lẽ là cũng có mục đích này, mong ngươi dùng trí tuệ điều tra cẩn thận từ vụ án tự thiêu, đồng thời từ đó có thể bóc kén tìm ra sâu mọt của đội chấp pháp!”

Lý Hạo sửng sốt!

Thì ra Lưu Long đều biết!

Không chỉ biết rằng đội chấp pháp có nội quỷ mà còn có tâm điều tra, có điều do còn nhiều kiêng kỵ nên vẫn chưa thể động thủ.

Khi Lưu Long mời chào mình, ông ta thực sự muốn để hắn làm một cây đao, đây đúng là điều mà Lý Hạo chưa bao giờ ngờ tới.

Thấy vẻ do dự trên mặt Lý Hạo, nữ đội viên bèn ra đòn sát thủ: “Nghĩ mà xem, vụ án của bạn ngươi thật sự rất phiền phức. Đêm nay làm bộ làm tịch một xíu thôi, có lẽ cuối cùng vẫn cần sự can thiệp của Tuần Dạ Nhân. Nếu ngươi gia nhập đội chấp pháp thì sẽ có hy vọng được đồng hành cùng Tuần Dạ Nhân để tra án, bằng không nhân viên phòng Cơ Yếu không đủ tư cách tham gia!”

“Ngươi vì bạn mình mà nguyện ý bỏ học tiến vào phòng Cơ Yếu điều tra vụ án năm xưa, một năm qua cũng đủ rồi. Chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục ở trong phòng Cơ Yếu dưỡng lão sao?"

Lý Hạo lại lần nữa thất thần, hắn phát hiện đêm nay mình thất thần rất nhiều lần.

Đội chấp pháp mà Lý Hạo cứ ngỡ kém năng lực lại liên tục đánh đổ quan điểm của hắn hết lần này đến lần khác.

Không ai trong số những người này đơn giản cả.

Cho dù có đào người đi chăng nữa nhưng mỗi câu đều chạm đến tâm khảm của Lý Hạo.

Lúc bấy giờ, Lý Hạo đột nhiên có chút lo lắng, hắn đã sớm lấy thạch đao ra khỏi ống thông khói, sẽ không bị đội chấp pháp phát hiện chứ?

Trước đây hắn chỉ lo việc bị nhóm huyết ảnh phát hiện nhưng lại chưa từng bận tâm đến đội chấp pháp.

Thậm chí vừa rồi khi Lưu Long nói sẽ phá nhà đốt nhà, Lý Hạo còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của bản thân.

Nhưng… hắn sai rồi. Đội chấp pháp có tìm ra vấn đề trên ống khói không?

Chuyện hắn lén thay thế một viên đá có thể che giấu bọn họ sao?

“Quên đi, dù sao mọi chuyện đều có thể đẩy lên người phe huyết ảnh, ta không biết, cái gì cũng không biết."

Lý Hạo thầm nhủ trong lòng, có điều đã nổi lên lòng kiêng kỵ với vị Lưu đội trưởng kia.

Quả nhiên làm người không nên đánh giá quá cao bản thân, hắn còn tưởng rằng mọi việc đang diễn ra tốt đẹp thì không ngờ đội chấp pháp lại đánh hắn một phát trở tay không kịp.

Hắn đã ở trong phòng Cơ Yếu suốt một năm mà vẫn đánh giá thấp Tuần Kiểm Ti, đúng là sai lầm!

“Gia nhập đội chấp pháp ư?"

Đội trưởng lãnh khốc bá đạo, nữ đội viên trông thì hiền hòa nhưng lời nói nào cũng như đâm thẳng vào tim, Ngô Siêu - người trong nháy mắt đã có thể nhìn ra vô số manh mối... Có cảm giác như đội chấp pháp này toàn là ngọa hổ tàng long.

Ngay cả đội chấp pháp mà ta từng đánh giá thấp đã lợi hại như vậy, vậy Tuần Dạ Nhân thì sao?

Lúc trước ta còn vọng tưởng muốn được gia nhập Tuần Dạ Nhân, hệt như kẻ điếc không sợ súng. Lý Hạo thật sự sợ có ngày mình chết mà cũng chẳng biết tại sao, những người này đều là cáo già, ở càng lâu với bọn họ thì Lý Hạo lại càng cảm thấy mình không thể che giấu bất cứ điều gì.

Không hiểu sao, Lý Hạo đột nhiên cảm thấy có chút ớn lạnh.

“Thế giới bên ngoài thật là kinh khủng, phòng Cơ Yếu đơn giản chỉ là sân chơi của trẻ con, vẫn là phòng Cơ Yếu thoải mái nhất!"

Lý Hạo lắc đầu nhìn Lưu Long trước mặt, bỗng nghĩ đến câu nói muốn muốn phóng hỏa đốt nhà ban nãy của ông ta, liệu có phải đang thăm dò mình hay không?

Từ nãy đến giờ ông ta chưa hỏi mình có phát hiện gì hay đã tìm thấy gì trong nhà chính, như thể không cần hỏi vậy.

Đã thế lại càng khiến mình kiêng kỵ hơn.

“Vừa rồi mình không lén lút cười trộm chứ? Hẳn là không!"

Lý Hạo suy nghĩ một chút, cũng may từ đầu đến cuối hắn vẫn giữ vẻ mặt lo âu sợ sệt, cho dù Lưu Long đã nói ra những điều hắn muốn làm thì sắc mặt hắn cũng không thay đổi, hừm, đáng biểu dương!

Đội chấp pháp bắt đầu lục soát ngôi nhà cũ của Trương gia.

Kết quả đương nhiên là không thu hoạch được gì, Trương gia cũng không có bất kỳ vật gì giá trị.

Nhưng Lưu Long hiểu rõ, có người theo dõi nơi đây từ lâu thì tuyệt đối không thể không có đồ vật trọng yếu gì được.

Lẽ nào đối phương đang chờ ai đó?

Chờ một kẻ quan trọng nào đấy đến nhà Trương gia?

Bất quá người nhà họ Trương đều sớm qua đời, không còn ai lang vãng tới đây nữa, ngoại trừ một kẻ vẫn luôn quan tâm đến vụ án này - Lý Hạo.

Lưu Long chắp hai tay sau lưng đi loanh quanh trong nhà.

Lý Hạo và một vài người khác bám theo sau, Hắc Báo vẫn chưa rời đi nhưng cũng không dám tới gần Lưu Long, hình như nó khá sợ vị đội trưởng đội chấp pháp này.

Chẳng mấy chốc, Lưu Long đã đến gần nhà bếp.

Cửa bếp đã bị mở ra, hiện tại cũng đang có người lục soát bên trong, đương nhiên không thu hoạch được gì.

Lý Hạo không dám nhìn ống khói.

Hắn đã thay một khối đá vào chỗ cũ, thậm chí còn cố hết sức để khôi phục lại nó, đáng tiếc lớp vôi quét bên ngoài đã bị bong ra, cũng chẳng cách nào gắn lại được.

Còn may trong căn bếp lâu ngày không được tu sửa, việc một ít vôi tường bị tróc ra cũng là chuyện bình thường.

Những người khác hầu như không ngẩng đầu xem, cũng không quan tâm quá nhiều.

Ánh mắt Lưu Long vô cùng sắc bén, chỉ quét mắt qua một lượt đã nắm rõ bố cục của toàn bộ phòng bếp, ông ta cũng không hi vọng tìm được thứ gì, càng không hi vọng nơi này bị theo dõi lâu như vậy lại thật sự còn có bảo vật gì chờ ông ta tìm tới.

Đang định thu hồi ánh mắt, Lưu Long chợt khựng lại, tầm mắt trong chốc lát đã tia thẳng về phiến đá mà Lý Hạo thay thế ban nãy.

Rất nhanh, Lưu Long liền nhìn đi chỗ khác.

Không nói gì thêm, ông ta quay đầu liếc nhìn Lý Hạo, có chút nghiền ngẫm, lãnh đạm hỏi: "Lý Hạo, lúc ngươi tới có phát hiện gì không?"